Nghe đến đó, giọng nói của Mộ Dung Ngôn cũng biến mất.
Mặc dù tôi không nhìn thấy Mộ Dung Ngôn, nhưng tôi có cảm giác rằng cô ấy đang đứng bên cạnh tôi.
Tôi bất giác liếc trái nhìn phải, đáp: "Được!"
Sư phụ thấy tôi nhìn xung quanh, lơ đãng hỏi tôi: “Có phải vợ con liên hệ với con không?”
Nghe sư phụ nói, tôi sực tỉnh: "Dạ! Cô ấy nhờ con đem tới cho cô ấy vào tối mai, lại còn nhờ con mua hai con gà vàng nữa!"
Sư phụ hơi sửng sốt, nhưng cũng không hỏi thêm gì: “Nếu vợ con đã nói vậy, sáng sớm ngày mai con cứ ra chợ mua hai con gà vàng lớn một chút, không thôi sẽ bị mua hết!”
Nói xong sư phụ cũng không còn chú ý tới tôi, ông xoay người đi tắm rửa.
Tôi liếc nhìn bài vị của Mộ Dung Ngôn vài lần, mặc dù tôi không biết tại sao cô ấy lại muốn gà vàng lớn.
Nhưng loại chuyện vặt vãnh này cũng không khó làm, ngày mai mang theo mấy con gà đến đó cũng không thành vấn đề.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm.
Với hai quầng mắt thâm đen ở trên mặt, tôi đi thẳng đến đầu chợ.
Gà vàng khác với chó mực, cũng không khó mua.
Tôi đã chọn hai con gà vàng to béo nhất rồi về nhà, sau đó chỉ chờ đến tối lại đi đến Quỷ Mã Lĩnh...
***********
Ban ngày cũng không có việc gì làm, ngoại trừ xem tivi, chính là trông coi cửa hàng.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Lão Tần gia đã truyền đến một tin tức.
Chú Lưu đã tỉnh lại, sức khỏe cũng được cải thiện, tình trạng cũng ổn định.
Không chỉ vậy, chúng tôi còn biết được tình hình chi tiết về đêm đó từ Lão Tần gia.
Lão Tần gia nói rằng đêm đó chú Lưu gác đêm một mình ở trong nhà tang lễ, lúc nửa đêm ông ấy đang định về ký túc xá nghỉ ngơi một lúc thì có một con hồ ly chui vào từ cửa sổ.
Chú Lưu chưa kịp phản ứng thì con hồ ly đã đứng dậy, miệng nói tiếng người, kêu chú Lưu trả con trai lại cho nó.
Giọng điệu của Lão hồ ly không hề hung ác, thậm chí còn có chút hiền lành.
Dù sao thì chú Lưu đã làm việc trong nhà tang lễ nhiều năm, cũng đã nhìn thấy một số thứ bẩn thỉu.
Nhưng đây là lần đầu tiên chú Lưu nhìn thấy một con hồ ly biết nói tiếng người.
Chú Lưu lập tức bị dọa sợ, ông ấy cũng không để ý tới thái độ của đối phương, liền cầm lấy cái ghế ở trong phòng đập về phía con hồ ly hòng đuổi nó đi.
Điều này đã chọc giận Lão hồ ly, nó nhảy lên và đè chú Lưu xuống đất, nhưng lại không có ra đòn sát thủ để giết chú Lưu.
Nó mở miệng hỏi chú Lưu đã giấu con của nó ở đâu.
Bởi vì sau khi Lão Tần gia đốt xác xong cũng không nói cho chú Lưu biết việc xác chết đã biến thành xương hồ ly, cho nên lúc đó chú Lưu còn chưa biết xác chết của người đàn ông đó chính là một con hồ ly.
Chú Lưu ngây người tại chỗ, nhất thời luống cuống.
Sau nhiều lần hỏi, Lão hồ ly cũng nổi giận, nó nói rằng nếu chú Lưu không giao ra, nó sẽ ăn thịt chú Lưu.
Chú Lưu vô cùng hoảng sợ khi nghe thấy điều này.
Ông ấy đã không thể quan tâm nhiều như vậy, nhân lúc lão hồ ly không để ý, liền đứng dậy muốn liều mạng với lão hồ ly một trận.
Nhưng với chút bản lĩnh của chú Lưu làm sao có thể là đối thủ của Lão hồ ly?
Nhìn thấy hành động của chú Lưu, Lão hồ ly đã cắn vào cổ của chú Lưu, nhưng nó không cắn vào động mạch mà trái lại, trong lúc chú Lưu vùng vẫy đã vô tình xé một mảng thịt xuống.
Đó cũng là lúc chúng tôi chạy đến nhà tang lễ và nghe thấy tiếng hét đó.
Sau khi nghe điều này, chúng tôi nhận ra rằng từ đầu đến cuối, Lão hồ ly không có ý định giết chú Lưu, mà chỉ đơn giản là muốn tìm con trai của mình.
Nói cách khác, ông ta chỉ dùng lời nói để uy hiếp chú Lưu, nhưng trên thực tế thì lại không làm gì cả.
Cho tới khi chú Lưu cảm nhận được nguy hiểm muốn liều mạng bỏ chạy mới bị ông ta cắn bị thương.
Từ điểm này, Lão hồ ly cũng không phải là “ác hồ".
Ông ta đến không phải vì muốn lấy mạng, cũng không xấu xa như chúng tôi tưởng tượng.
Ông ta chỉ là một con hồ ly đã thành tinh và sắp xuống núi, không biết vì sao con trai của ông ta lại chết giữa đường, ông ta chỉ muốn tìm thi thể của con trai mà thôi.
Chuyện này mặc dù đã là quá khứ, nhưng lúc này chúng tôi mới tìm ra được nguyên nhân và hậu quả.
Nhưng tôi cũng không quá để ý đến chuyện này, dù sao chuyện cũng qua rồi.
Nhưng tôi không ngờ rằng mối quan hệ giữa tôi và bầy hồ ly này chỉ vừa mới bắt đầu...
Tôi trông cửa hàng cả ngày rồi ăn cơm chiều. Thấy trời đã tối, tôi cũng chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng trước khi tôi đi ra ngoài, sư phụ đã đưa cho tôi một chiếc túi màu vàng, bảo tôi hãy dùng nó để đựng hai con gà khi đi qua Quỷ Mã Lĩnh, cũng không được lộ ra kẽ hở nào.
Tôi hỏi sư phụ vì sao phải làm như vậy? Tôi cầm mỗi tay một con cũng được mà.