Thi Muội (Dịch Full)

Chương 383

Chương 383 Chương 383

Nếu bị che kín và không có kẽ hở, lỡ như hai con gà vàng lớn bị ngạt thở mà chết, tôi biết ăn nói thế nào với Mộ Dung Ngôn?

Nhưng sư phụ đã dùng tẩu thuốc mà đánh tôi một cái: "Thằng nhóc như con thì biết cái gì, Quỷ Mã Lĩnh là địa phương gì? Đó là một bãi tha ma nổi tiếng, những con quỷ ở đó đã nhiều năm không được hưởng nhang khói. Mà con, trong đêm tối lại mang đến hai con gà vàng lớn như vậy. Không phải là con đang khoe khoang để thu hút sự bất mãn của những cô hồn dã quỷ đó sao? Vạn nhất chọc phải một con quỷ khó đối phó thì người chịu khổ chỉ có con mà thôi."

Sư phụ giận dữ, đồng thời cũng giải thích lý do.

Nghe xong tôi vô cùng kinh hãi, thật không ngờ còn có chuyện này.

Nói như vậy, tôi đúng là phải khiêm tốn một chút.

Sau khi không còn vấn đề nào nữa, tôi mang lên chiếc túi màu vàng, chào sư phụ một tiếng rồi bước ra khỏi cửa hàng.

Tôi đã quá quen thuộc với Quỷ Mã Lĩnh. Lúc này, tôi đi dọc theo con đường nhỏ trong núi để đi thẳng tới Quỷ Mã Lĩnh.

Ngoại trừ việc đường tối không dễ đi thì cũng không có gì đặc biệt.

Khi đi tới bên ngoài Quỷ Mã Lĩnh, tôi cho hai con gà vàng lớn vào túi vải màu vàng theo chỉ dẫn của sư phụ, sau đó buộc túi bằng một sợi dây màu đỏ, lúc này tôi mới xách hai con gà vàng lên Quỷ Mã Lĩnh.

Nơi này đúng là nơi quỷ quái, âm khí rất nặng, có nhiệt độ lạnh hơn nhiều so với các khu vực xung quanh.

Ngay khi tôi bước vào Quỷ Mã Lĩnh thì đã có sương mù. Càng đi sâu vào trong, nhiệt độ càng giảm.

Xung quanh là những mộ phần mục nát nối tiếp nhau, có khi trời mưa to, thậm chí có thể cuốn trôi một hai chiếc quan tài, phiến đá, thậm chí cả xương cốt người chết

“Người bình thường, đừng nói là đến đây vào ban đêm, cho dù là ban ngày, cũng không ai muốn đi đến Quỷ Mã Lĩnh này.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi đi bộ tới đây vào ban đêm, nhưng khi tôi nhìn vào khung cảnh xung quanh, những lá cờ gọi hồn màu trắng dày đặc và những chiếc đèn lồng màu trắng bị hỏng vẫn khiến tôi cảm thấy rùng rợn và ớn lạnh sống lưng.

Theo bản năng, tôi bước nhanh hơn và đi về phía khu rừng già nằm sâu bên trong Quỷ Mã Lĩnh.

Khi đến lối vào rừng, tôi dừng lại, tắt đèn pin và mở mắt ra.

Ngay khi mở mắt, khung cảnh tối tăm và ồn ào xung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn.

Tôi cũng không dừng lại, tăng tốc độ và đi nhanh về phía trước.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng suối chảy. Một dinh thự to lớn dần hiện ra trong tầm mắt của tôi.

Không sai, đã tới Mộ Dung phủ rồi.

Cửa ra vào vẫn như cũ với hai con sư tử đá cao lớn, sống động như thật, dũng mãnh và bá đạo.

Trước cửa có một con đường đá, xung quanh trồng đầy những bông hoa nhỏ màu trắng, tím và đỏ.

Tiếp tục đi dọc theo con đường đá, sau một hồi sẽ đến trước cửa.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi dùng tay gõ cửa, “dong dong dong”, theo từng âm thanh trầm đục, tôi hét vào trong: “Thi Muội, tôi đến rồi…”

Lời vừa dứt, bên trong đã truyền ra một giọng nói của bà lão: "Cô gia, người tới rồi."

Hiển nhiên người tới là Mạc bà bà.

“Làm phiền Mạc bà bà!” Tôi đứng ở cửa nói.

Ngay sau khi nghe thấy tiếng “cạch”, cánh cửa đã mở ra.

Mạc bà bà vẫn như thường lệ, mặt mũi hiền lành, cầm trong tay một quải trượng đầu rồng màu đen.

"Cô gia, tiểu thư đang nổi giận ở bên trong! Cậu mau đi khuyên tiểu thư đi!" Mạc bà bà khàn giọng nói.

Nhưng khi tôi nghe thấy điều này, vẻ mặt của tôi đột nhiên thay đổi.

Cái gì? Mộ Dung Ngôn đang nổi giận? Bà muốn tôi đi khuyên cô ấy hả?

Đây không phải là đang nói đùa sao? Sao tôi có thể khuyên nữ bạo long Mộ Dung Ngôn được chứ?

Vẻ mặt tôi trở nên lung túng đầy xấu hổ, nói: "Thi Muội, Thi Muội, cô ấy đang nổi giận à?"

Mạc bà bà gật đầu: "Đúng vậy, cơn giận này còn rất lớn! Tiểu thư đã ném hỏng rất nhiều đồ! Chúng tôi đều là nô tỳ, khó mà nói, cậu là cô gia, cậu đi khuyên nhủ tiểu thư đi."

Tôi trợn tròn mắt, không nhịn được mà nuốt nước miếng: "Mạc bà bà, tôi nghĩ, tôi nghĩ chuyện này hay là thôi đi! Đúng rồi, con gà vàng này, còn cái hộp này, bà đưa cho cô ấy dùm tôi nhé! Tôi còn có việc phải làm, đi trước!"

Mịa nó, Mộ Dung Ngôn có tính tình nóng nảy chẳng khác gì một con khủng long bạo chúa, để tôi đi khuyên nhủ cô ấy chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết?

Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, nhưng ngay khi tôi lấy cái hộp gỗ ra, còn chưa kịp đưa cho Mạc bà bà, giọng nói linh động nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Ngôn đột nhiên vang lên: "Tên tra nam chết tiệt! Mau lăn vào đây cho tôi..."

*********

Giọng nói của Mộ Dung Ngôn trong trẻo êm tai, nhưng tại sao những lời này lại khiến người ta sởn tóc gáy đến vậy?

Lúc này tôi đã sửng sốt trong chốc lát, sau đó chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Bình Luận (0)
Comment