Thi Muội (Dịch Full)

Chương 384

Chương 384 Chương 384

Mà Mạc bà bà đang đứng ở trước mặt tôi lại phát ra tiếng cười ha hả: "Cô gia, xem ra tiểu thư sẽ không cho cô gia về sớm như vậy đâu, mời!"

Nói rồi, Mạc bà bà làm một động tác mời vào.

Tôi tỏ ra lúng túng và sợ hãi.

Từ giọng điệu của Mộ Dung Ngôn, khẳng định là cô ấy đã nổi giận, tôi không muốn chạm vào ổ kiến lửa này.

Vì vậy, tôi đã nói với Mạc bà bà: "Mạc bà bà, tôi có việc phải làm, đang rất vội, thôi thì như vầy đi! Bà nói với Thi Muội một tiếng bảo tôi phải về trước, lần sau sẽ lại tới!"

Tôi vội vàng nói, nhưng tôi vừa dứt lời, giọng nói của Mộ Dung Ngôn lại từ bên trong truyền đến: “Tên khốn kiếp, kêu anh vào thì anh cứ vào đi còn viện nhiều cớ như vậy để làm gì, nếu anh còn nói nhảm, tôi sẽ tự ra đó mời anh vào!"

Mọi lời nói đều bị chặn lại, tôi chỉ cảm thấy nổi da gà từng lớp ra bên ngoài, khắp người có chút khó chịu.

Chết tiệt, chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy? Tại sao hôm nay tôi lại đến đây vào thời điểm này??

"Cô gia, cậu mau vào đi! Tính tình của tiểu thư đang không được tốt, một lát nữa nếu tiểu thư thật sự nổi giận, cậu sẽ gặp nguy hiểm!" Mạc bà bà khàn giọng nói.

Tôi không khỏi há hốc mồm lần nữa, nói thật, lúc này tôi rất muốn xoay người rời đi.

Nhưng không còn cách nào, trốn được mùng một, không trốn được mười lăm.

Nếu như hôm nay tôi thật sự quay đầu chạy đi, chờ ngày nào đó Mộ Dung Ngôn rảnh rỗi tới tìm, vậy tôi coi như xong.

Tuy rằng không chết, nhưng nhất định sẽ sống không bằng chết.

Tôi khẽ nuốt nước miếng, sau đó gật đầu: " Ừm, vậy cũng được! Nhưng mà Mạc bà bà, nếu có nguy hiểm gì, bà, bà nhất định phải cứu tôi!"

“Ha ha ha, cô gia nói đùa, đi thôi!” Mạc bà bà tiếp tục nói.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xách theo hai con gà vàng và cái hộp gỗ đi vào Mộ Dung phủ.

Ngay khi tôi bước vào, cánh cửa "Cạch" một tiếng liền đóng lại.

Lúc này Mộ Dung phủ chính là một biệt viện xa hoa sang trọng.

Ngoại trừ có nhiều âm khí, thì nơi này không có gì bất thường cả.

Nước chảy từ hòn non bộ, đình đài lầu các, trang trí vô cùng xa hoa.

Nhưng lần này tôi vừa đi vào Mộ Dung phủ đã nhìn thấy mấy người hầu! Những người đó đi tới đi lui, một số đang bưng mâm trái cây, một số đang quét dọn, và một số đang cắt tỉa cành lá.

Cho dù hiện tại là ban đêm, có vẻ như họ cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Nhưng tôi biết, những thứ này nhìn qua trông giống như người hầu! Nhưng họ đều không phải là người, mà đều là những người giấy.

Đợi đến ban ngày khi mặt trời ló dạng, họ sẽ biến trở về hình dáng ban đầu.

Nghĩ thôi cũng đã thấy khiếp sợ, nhưng tôi không phải là lần đầu đến Mộ Dung phủ, huống chi tôi cũng quen biết với Mạc bà bà và những người khác nên không có hoảng loạn.

Mạc bà bà đưa tôi vào trong, một lúc sau, chúng tôi đi đến một trạch viện to nhất và tốt nhất.

Đây là tiểu viện khuê phòng của Mộ Dung Ngôn.

Vừa vào trong, tôi đã nhìn thấy hai hàng nha hoàn đang đứng trong tiểu viện, ước chừng bảy tám người, tất cả đều cúi đầu.

Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện sắc mặt của bọn họ rất tái nhợt, trên mặt ửng đỏ giống như người nhỏ bằng giấy, hai mắt mở to, ngay cả nháy mắt cũng không có, càng sẽ không nhúc nhích.

Mấy nha hoàn nhìn thấy tôi và Mạc bà bà đi tới, liền dùng ngữ khí vô cùng đông cứng nói với chúng tôi: "Cô gia, Mạc bà bà!"

Nói xong, họ hành lễ như những nha hoàn thời xưa.

Tôi cảm thấy xấu hổ khi thấy điều này, thậm chí toàn thân càng không được tự nhiên hơn khi nghe lời nói của họ.

Bởi vì lời nói này không có bất kỳ âm điệu nào, đông cứng một cách bất thường và được hô lên một cách rất máy móc.

Tôi liếc trái nhìn phải, có vẻ hơi choáng ngợp, không biết có nên đáp lại hay không.

Nhưng cùng lúc đó, giọng nói của Mộ Dung Ngôn đột nhiên từ trong phòng truyền ra: "Tên cặn bã, làm gì mà đứng ngốc bên ngoài như vậy? Mau lăn vô đây!"

Lời nói vừa dứt, cửa phòng vốn đang đóng chặt đã “cạch” một tiếng mở ra.

Tôi nhìn cánh cửa đang mở, trong lòng luôn có dự cảm chẳng lành.

Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể căng da đầu mà đi vào.

Mang theo tâm trạng căng thẳng, tôi xách túi đựng gà vàng bước vào trong phòng.

Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi phong lan thoang thoảng.

Không đợi tôi nhìn xung quanh, cánh cửa lại "Cạch" một tiếng đóng lại.

Tôi liếc một cái liền phát hiện Mộ Dung Ngôn đang ngồi thẳng tắp ở mép bàn cách đó không xa, cô ấy không vui nhìn tôi chằm chằm.

Thấy vẻ mặt của Mộ Dung Ngôn, tôi cố nặn ra một nụ cười, sau đó nói: “Ha ha ha, Thi Muội, đây là hộp gỗ tôi mang trả cô, còn có hai con gà vàng mà cô muốn!”

Nói xong, tôi đi tới chỗ của Mộ Dung Ngôn.

Cô ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm mà không nói một lời.

Bình Luận (0)
Comment