Thi Muội (Dịch Full)

Chương 39

Chương 39 Chương 39

Chỉ nghe Lý Quang Vinh “A” hét thảm một tiếng, thân thể liền cứng lại ngay tại chỗ, đầu xoay 180 độ, quay sang nhìn tôi chằm chằm.

Đôi mắt kia dường như muốn lòi ra ngoài, vẻ mặt hung ác dữ tợn: “Đáng chết!”

Nói xong, liền muốn cắn cổ của tôi.

Nhưng hắn không có cơ hội kia, sư phụ, Lão Tần gia, Phong Tuyết Hàn ở bên cạnh liên tiếp ra tay, không chút khách khí dùng kiếm gỗ đào đâm lên trên người của quỷ thắt cổ.

Kết quả không cần suy nghĩ cũng biết, bị bốn thanh kiếm gỗ đào đâm thủng thân thể, làm sao có thể giữ được mạng sống?

Quỷ thắt cổ phát ra một trận kêu rên, ngay sau đó “Phanh” một tiếng, thân thể liền biến thành những tia sáng, biến mất ở trước mặt chúng tôi.

Nhìn vào bên trong nhà, thân thể của nữ quỷ vẫn còn đang run rẩy.

Nhưng thân thể của nữ quỷ đã vô cùng trong suốt, đang tỏa ra từng chùm tia sáng, sắp hồn phi phách tán.

Khi mọi người nhìn thấy điều này, bọn họ cũng không cần tiếp tục chú ý đến nữ quỷ.

Chỉ nghe sư phụ mở miệng nói với tôi cùng Phong Tuyết Hàn: “Hai người tạm thời ở lại nơi này, chúng tôi phải đi trợ giúp Độc đạo trưởng!”

Nói xong, cũng không đợi tôi cùng Phong Tuyết Hàn trả lời, sư phụ đã xoay người mang theo Lão Tần gia, trực tiếp chạy ra khỏi nhà……

Sau khi sư phụ cùng Lão Tần gia rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi cùng Phong Tuyết Hàn, cùng với nữ quỷ sắp hồn phi phách tán.

Tôi cùng chàng trai lạnh lùng đều nhìn về phía nữ quỷ, nhưng điều làm cho người ta ngoài ý muốn chính là.

Nữ quỷ sắp hồn phi phách tán, còn lạnh lùng nhìn tôi nói một câu: “Đinh, Đinh Phàm, cho dù, cho dù lần này mày không chết, người kia, người phụ nữ kia cũng sẽ giết, giết chết mày!”

Vừa nghe thấy lời này, tôi liền sửng sốt ngay tại chỗ.

Có ý gì? Người phụ nữ kia cũng sẽ giết chết tôi? Người phụ nữ kia là ai?

Trong lúc nhất thời tôi có chút ngây ngốc, trực tiếp hỏi một câu: “Người phụ nữ kia là ai?”

Nữ quỷ lại phát ra tiếng cười “Ha ha ha” đầy quỷ dị, hai mắt nhìn chằm chằm về phía sau lưng của tôi.

Điều này khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng, không chỉ có tôi cảm thấy nghi ngờ, ngay cả Phong Tuyết Hàn cũng không tự giác được liếc mắt nhìn một cái về phía sau lưng của tôi.

Nhưng phía sau lưng của tôi trống rỗng, cũng không có vật gì.

Thời điểm tôi chuẩn bị tra hỏi, nữ quỷ đã biến mất, hóa thành một tia sáng chói mắt, sau đó hồn phi phách tán.

Người xưa có một câu nói rất hay, con người trước khi chết, lời nói thường thật lòng.

Câu nói cuối cùng của nữ quỷ, cùng với ánh mắt nhìn chằm chằm về phía sau lưng của tôi.

Làm tôi liên tưởng đến cô vợ quỷ, ngoại trừ cô ấy còn có thể là ai?

Nhưng cũng không lý do nha? Sư phụ đã từng nói, người sống kết âm hôn, chính là việc cấm kỵ, chỉ cần không vượt qua giới hạn, tôi sẽ không chết.

Đồng thời, chúng tôi xem như sống cùng sống, chết cùng chết, tôi chết cô vợ quỷ cũng sẽ bị liên lụy.

Thế nhưng nữ quỷ này sắp phải hồn phi phách tán, chẳng lẽ còn muốn chơi tôi một vố?

Trong lòng tôi nhất thời có chút mâu thuẫn, bỗng nhiên chàng trai lạnh lùng lại mở miệng nói với tôi: “Dường như nữ quỷ này đang nói bóng nói gió!”

Cậu ta nói chuyện rất lạnh lùng, vẻ mặt cũng không có bao nhiêu cảm xúc.

Tôi xấu hổ cười cười, cũng không dám nói ra chuyện âm hôn: “Nữ quỷ này chỉ đang nói hươu nói vượn! Chúng ta đừng ở đây chờ nữa, đi tìm bọn họ đi! Biết đâu có thể giúp được việc gì!”

Chàng trai lạnh lùng nghe tôi nói xong, cũng không có lập tức trả lời, chỉ sửng sốt một chút, sau đó mới khẽ gật đầu: “Được!”

Thấy chàng trai lạnh lùng đã đồng ý, hai chúng tôi cầm lấy kiếm gỗ đào liền đi ra khỏi nhà.

Nhưng sau khi bọn họ đi ra ngoài, bên ngoài tối lửa tắt đèn, cũng không nhìn thấy cái gì, cũng không có nhìn thấy tung tích của đám người Độc đạo trưởng.

Tôi hết đường xoay xở, không biết nên đuổi theo phương hướng nào.

Bỗng nhiên chàng trai lạnh lùng lại chỉ chỉ vào một phương hướng: “Hẳn là ở bên này!”

Nói xong, trực tiếp đuổi theo, cũng không nói nhiều thêm một câu.

Tôi cũng không rõ ràng lắm cậu ta dựa vào cái gì để phán đoán, nhưng cũng nhanh chân đuổi theo.

Nhưng kết quả càng đi về phía trước, càng đuổi càng xa.

Phía sau con đường này là một khu rừng rậm đã có từ lâu đời. Ngay cả dân bản xứ chúng tôi, cũng rất ít khi tiến vào trong đó.

Lúc này đi lại ở bên trong núi rừng đen như mực, luôn cảm giác sởn tóc gáy ở trong lòng, toàn thân lạnh lẽo.

Đuổi theo một hồi vẫn không tìm được người, tôi liền mở miệng nói với chàng trai lạnh lùng: “Phong Tuyết Hàn, có phải xảy ra nhầm lẫn rồi không, cứ tiếp tục đi về phía trước sẽ đi sâu vào trong núi.”

Phong Tuyết Hàn lạnh lùng nói: “Sẽ không sai, phương hướng này có âm khí nặng nhất, còn quấn quanh không tiêu tan.”

Vừa nói vừa tiếp tục chạy về phía trước.

Chúng tôi đi xuyên qua bụi cây cùng cỏ dại, bỗng nhiên đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ.

Nước bên trong dòng suối “rầm rầm” chảy xuôi, cũng nhìn không thấy đầu nguồn.

Hai chúng tôi nhìn lướt qua, liền chuẩn bị vượt qua dòng suối nhỏ.

Nhưng vào lúc này, có một giọng nói yếu ớt đột nhiên truyền đến từ phía cuối dòng suối: “Tiểu, Tiểu Phàm, Tiểu Phàm……”

Bình Luận (0)
Comment