Thi Muội (Dịch Full)

Chương 390

Chương 390 Chương 390

Cho dù tôi là một người đàn ông, khi nhìn thấy cũng có chút ghen tị.

Sau khi đối phương thay đổi diện mạo, anh ta chắp tay chào Mộ Dung Ngôn, nho nhã lễ độ nói: "Dạ tới đây, là vì cầu thân! Cây Tử Âm Thảo này, chính là sính lễ, chỉ cần Mộ Dung tiểu thư đáp ứng, lúc nào cũng có thể lấy đi cây Tử Âm Thảo này..."

Đối phương chậm rãi đi tới, Mộ Dung Ngôn nghe vậy thì không khỏi nhướng mày.

Còn tôi đang đứng ở bên cạnh, suýt chút nữa nổ tung.

Sắc mặt của tôi đột nhiên thay đổi ngay tại chỗ, lập tức trầm xuống, trong đầu có một ngọn lửa không biết từ đâu xông thẳng tới.

Tên này không coi trọng tôi, còn muốn đào chân tường ngay trước mặt tôi, chuyện này là sao? Coi thường tôi à?

Anh bạn, tốt nhất là anh nên thu hồi lại lời nói vừa rồi! Tôi lạnh lùng nói, lúc này tôi đang rất phẫn nộ.

Mặc kệ quan hệ của tôi và Mộ Dung Ngôn là gì, nhưng ít nhất hiện tại chúng tôi là "vợ chồng".

Hơn nữa Mộ Dung Ngôn cũng nói rồi, cô ấy không thích tên này, chỉ không muốn đắc tội anh ta mà thôi.

Huống chi, tên này cũng quá tự cao tự đại, cầu hôn Mộ Dung Ngôn trước mặt tôi, thật sự quá cuồng vọng.

Tuy nhiên sắc mặt của Dạ Phong cũng không thay đổi, anh ta khẽ mỉm cười với tôi: "Anh Đinh, xin thứ lỗi cho tại hạ. Anh là người có máu thịt làm sao có thể ở bên cạnh Mộ Dung tiểu thư? Hơn nữa anh xứng sao? Theo tại hạ thấy, anh hẳn là người được Mộ Dung tiểu thư tìm tới để lừa gạt tôi, đúng không?

Giọng điệu của Dạ Phong cũng không mang theo bao nhiêu cảm xúc, nhưng những lời này lại tràn ngập khinh thường và khinh bỉ. Làm cho người ta nghe xong, rất là khó chịu.

Tôi nghiến răng, túm lấy cổ áo của Dạ Phong: "Mẹ kiếp, mày nói cái gì! Cẩn thận tao sẽ làm cho mày hồn phi phách tán!

Động tác của tôi rất thô bạo, hơn nữa còn trực tiếp đối đầu với anh ta.

Kết quả là tôi vừa mới ra tay, quỷ áo đen đang đứng bên cạnh đã lạnh lùng rút ra trường đao ở bên hông, “soạt” một tiếng: “Buông công tử ra!”

Vừa nói ra lời này, mấy chục tên quỷ áo đen đang đứng bên ngoài đều lần lượt quay đầu lại.

Thấy Dạ Phong bị tôi túm lấy cổ áo, bọn chúng đều “soạt soạt soạt” rút thanh trường đao đeo bên hông ra và nhanh chóng xông vào.

"To gan, buông công tử ra!"

Nhưng Dạ Phong, người bị tôi tóm lấy, lại cười lạnh một tiếng: "Ai kêu các ngươi rút đao ở trước mặt Mộ Dung tiểu thư? Đều lui ra ngoài cho bản công tử..."

Những quỷ áo đen kia vừa nghe thấy lời này, tất cả đều cúi đầu, thu hồi đao, nhỏ giọng trả lời một tiếng: "Vâng!”

Vừa nói , tất cả quỷ áo đen đều lui ra.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Ngôn đang ở phía sau cũng đứng dậy: “Đinh Phàm, buông anh ta ra!”

Tôi nhìn chằm chằm Dạ Phong, anh ta lại mỉm cười với tôi, sắc mặt của tôi thật sự khó coi, tôi hừ lạnh một tiếng, lúc này mới buông tay.

Dạ Phong sửa sang lại cổ áo một chút, sau đó tiếp tục nói: "Mộ Dung tiểu thư, cô phải biết rằng, Tử Âm Thảo quan trọng với cô như thế nào, hơn nữa chuyện của ba năm sau, cô cũng thua không nổi. Còn nữa, cô tìm một tên ranh vô tri tới để lừa gạt tôi cũng vô dụng! Cô nhất định sẽ là người của tôi, cũng chỉ có tôi mới có thể xứng đôi với cô..."

Bộ xương này nói chuyện vô cùng tự tin, từ đầu đến cuối đều không có thay đổi cảm xúc, luôn luôn mỉm cười.

Tôi hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tôi đã đưa tay vào trong túi, muốn dùng bùa chú đánh chết tên này.

Nhưng lúc này Mộ Dung Ngôn đã giữ tay của tôi lại, đồng thời tôi còn nghe thấy cô ấy nói với Dạ Phong: “Dạ công tử, món quà này của anh quá quý giá, tôi không thể nhận, xin anh mang về đi! Còn nữa, Đinh Phàm không phải là người mà tôi tìm tới để lừa gạt anh, anh ta chính là chồng của tôi! Chúng tôi đã kết âm hôn, vĩnh viễn sẽ không phản bội nhau.

**********

Mộ Dung Ngôn từng chữ từng chữ nói ra những lời này, nhưng vừa mới nói xong, trước đó Dạ Phong còn mỉm cười tràn đầy tự tin, lúc này vẻ mặt của anh ta đột nhiên cứng đờ.

Không những thế, ngay cả tôi đứng bên cạnh, trong lòng cũng không khỏi “lộ bộp” một tiếng.

Một cảm giác khó tả tự nhiên nảy sinh, không biết vì sao, khi Mộ Dung Ngôn nói ra câu “anh ấy là chồng của tôi”, trong lòng tôi lại có một cảm giác mừng thầm.

Rõ ràng trước kia giữa chúng tôi chỉ có mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, giữa chúng tôi cũng không hề tồn tại bất cứ tình cảm gì, rõ ràng nữ quỷ này còn không muốn gặp tôi, thậm chí còn lấy mạnh hiếp yếu, khi dễ tôi.

Tôi hơi quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Ngôn, thì phát hiện sắc mặt của cô ấy rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm Dạ Phong ở đối diện.

Lúc này vẻ mặt cứng đờ của Dạ Phong cũng đã trở lại bình thường.

Anh ta tiếp tục lộ ra một nụ cười: "Mộ Dung tiểu thư, những thứ khác tôi không muốn quản, cũng không muốn quan tâm. Cô đã nghĩ kỹ chưa, đây chính là một gốc Tử Âm Thảo ít nhất có thể cho cô sống thêm tám mươi năm, theo tôi được biết thì quỷ thọ của cô còn không tới ba năm?.

Bình Luận (0)
Comment