Nghe một câu như vậy, tôi không khỏi nhíu mày.
Dạ Phong nói không sai, Mộ Dung Ngôn không có hồn cách, mắt thấy kì hạn 50 năm cũng sắp đến.
Nếu như không thể đoạt lại hồn cách, không thể tìm được cây thuốc đặc biệt có thể kéo dài tuổi thọ, như vậy thì chờ đợi Mộ Dung Ngôn, chỉ có hồn phi phách tán.
Nhưng Mộ Dung Ngôn tựa hồ không thèm để ý chút nào, thậm trí còn không chút do dự nói: "Dạ công tử, chuyện của tôi, tôi có thể tự mình lo liệu. Cây Tử Âm Thảo này quá quý giá, xin hãy mang về !"
Nói xong, Mộ Dung Ngôn lại nhìn ra ngoài phòng, lập tức nói: "Tiễn khách!"
Vừa nói ra lời này, Dạ Phong cũng không thể ngồi yên, anh ta không cách nào duy trì vẻ mặt tươi cười nữa.
Theo như anh ta thấy, Tử Âm Thảo này tuyệt đối có thể đả động Mộ Dung Ngôn.
Nhưng không ngờ Mộ Dung Ngôn lại không thèm để ý, quan trọng hơn là, cô ấy còn trịnh trọng nói với anh ta, tôi chính là chồng của cô ấy, điều này khiến Dạ Phong, người đã ngưỡng mộ Mộ Dung Ngôn mấy chục năm gần như phát điên lên.
Kết quả không đợi Dạ Phong mở miệng, quỷ áo đen cầm hộp gỗ thấy công tử nhà mình buồn bực, trong lòng cũng khó chịu, liền muốn ra mặt cho công tử nhà mình.
Lúc này quỷ áo đen hướng về phía Mộ Dung Ngôn mắng một câu: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, cô phải nhìn rõ thân phận của công tử nhà tôi thế nào, công tử nhà tôi có thể để ý tới cô, chính là vinh hạnh của cô..."
Thấy tiểu quỷ bên cạnh đều làm càn như vậy, tôi đã muốn động thủ.
Ai quan tâm đến lai lịch của các người là gì, chọc đến trên đầu của chúng tôi, cho dù là Thiên Vương thì ông đây cũng không sợ.
Kết quả tôi còn chưa động thủ, Dạ Phong lại không chút do dự, trở tay chính là một cái tát.
Một tiếng “ba” giòn vang, đã đánh nam quỷ té ngã xuống đất.
"Sao lại nói chuyện với Mộ Dung tiểu thư như thế? Nếu hôm nay Mộ Dung tiểu thư không hoan nghênh chúng ta, vậy thì chúng ta rời đi là được. Ở đây làm gì có chỗ cho tên chó nhà ngươi nói chuyện?"
Quỷ áo đen bị tát đã hoàn toàn mất bình tĩnh, "phịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu nhận sai: "Thuộc hạ biết sai rồi, xin tiểu thư trách phạt, xin tiểu thư trách phạt..."
Mộ Dung Ngôn liếc mắt nhìn tên kia một cái, cũng lười nói chuyện. Dạ Phong thấy Mộ Dung Ngôn không nói lời nào, trực tiếp mở miệng nói: "Còn không cút ra ngoài!”
"Vâng vâng vâng..." Quỷ áo đen cực kì hoảng loạn, ôm hộp gỗ chứa Tử Âm Thảo vội vàng đứng dậy lui ra bên ngoài.
Cùng lúc đó, Mạc bà bà đã chống trượng đầu rồng đi vào phòng.
Đầu tiên là hướng về phía tôi và Mộ Dung Ngôn nói một tiếng: "Tiểu thư, cô gia!"
Sau khi nói xong, Mạc bà bà lại nhìn Dạ Phong, khàn giọng nói: "Dạ công tử, xin mời!"
Diệp Phong thấy chúng tôi tiễn khách, anh ta cũng không muốn ở lại.
Anh ta nặn ra một nụ cười: "Mộ Dung tiểu thư, một ngày nào đó, cô sẽ cam tâm tình nguyện gả cho tôi ! Tại hạ cáo từ."
Nói xong, Dạ Phong quay đầu, lập tức rời đi.
Nhưng trước khi quay người, anh ta đã liếc mắt nhìn tôi, vẻ mặt tươi cười đã đông cứng lại, ánh mắt lạnh lùng.
Tôi biết, tên này nhất định đã nhớ rõ tôi rồi, có thể sau này khi chúng tôi gặp nhau, anh ta sẽ gây khó dễ cho tôi.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không hề hối hận về việc lúc nãy đã túm lấy cổ áo và đe dọa anh ta.
Dạ Phong quay người rời đi, cũng đem theo mười mấy quỷ áo đen rời khỏi sân lớn, sau đó biến mất không thấy.
Thấy Dạ Phong đã rời đi, tôi không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Thật kiêu ngạo.”
Mộ Dung Ngôn lườm tôi một cái : “Hôm nay anh đã đắc tội với Dạ Phong, sau này anh phải cẩn thận một chút, nói không chừng anh ta sẽ tới cửa gây phiền phức cho anh! ”
“Đến thì đến, chẳng lẽ tôi sợ anh ta!” Tôi nói thẳng thừng, thậm chí còn muốn dạy cho tên đó một bài học.
Mộ Dung Ngôn cười nhạt một tiếng: "Đúng là người không biết thì không sợ, trong thế giới yêu ma, thật sự có rất ít người dám túm cổ áo của Dạ Phong và uy hiếp anh ta. Anh nhất định là một trong số đó!"
Nghe câu này của Mộ Dung Ngôn, tôi sửng sốt, tên này thật sự lợi hại như vậy sao?
Cho nên tôi đã hỏi Mộ Dung Ngôn một câu: "Thi muội, rốt cuộc tên này có lai lịch gì? Cô chỉ nói là mình không thể đắc tội với Dạ Phong, rốt cuộc vì sao không chọc nổi anh ta?"
Mộ Dung Ngôn quay đầu lại nhìn tôi một cái, sau đó lắc đầu: "Quên đi! Anh cũng đừng hỏi, chờ đến lúc đó, tự nhiên tôi sẽ nói cho anh biết.”
Mặc dù trong lòng tôi còn muốn truy hỏi, nhưng tôi cũng rất rõ ràng, Mộ Dung Ngôn không nói, nhất định là có liên quan đến một số tin tức nội bộ về quỷ giới, hoặc với năng lực hiện tại của tôi, tôi vẫn chưa cách nào chạm được vào tầng lớp đó.
Cho nên lời nói đã đến bên miệng, tôi lại nuốt trở về.