Thi Muội (Dịch Full)

Chương 394

Chương 394 Chương 394

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt của tôi không khỏi giật giật vài cái.

Nhớ tới tên quỷ nước kia tìm tôi đòi mạng, con gà trống vàng kia cũng bị cắn chết giống như con gà trống vàng này, tôi nhìn thế nào cũng thấy tàn nhẫn.

Nhưng Mộ Dung Ngôn đang đứng bên cạnh thấy vẻ mặt của tôi không thích hợp, cô ấy dùng cùi chỏ huých vào người tôi, sau đó còn lườm tôi một cái.

Lúc này tôi mới định thần và thu hồi vẻ mặt kinh ngạc lại.

Cẩn thận suy nghĩ, người ta cũng không làm gì sai.

Hồ Mẫu là hồ ly, hồ ly ăn gà, cũng chính là bộ dáng này, chẳng lẽ còn muốn hồ ly giống như con người, muốn nấu chín rồi dùng đũa để ăn?.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh để không bị mất mặt.

Động tác của Hồ Mẫu cũng nhanh, chỉ vài ngụm đã hút cạn tinh khí của con gà trống lớn, hiện tại nó đã không còn hơi thở.

Hồ Mẫu chậm rãi đứng lên, cô ấy lau vết máu ở khóe miệng: "Không tệ, mùi vị rất ngon, đã lâu rồi tôi chưa ăn loại gà trống lớn màu vàng này."

"Chỉ cần Hồ tiên tử thích là được! Hôm khác Ngôn nhi sẽ tìm thêm nấy con để Hồ tiên tử thưởng thức!" Mộ Dung Ngôn cười nói.

Hồ Mẫu nhìn Mộ Dung Ngôn một cái, sau đó nói: "Tiểu quỷ nhà cô, nói đi! Tìm tôi có việc gì?"

Mộ Dung Ngôn cười vài tiếng “ha hả”, trông rất vui vẻ, hoàn toàn khác với dáng vẻ khủng long bạo chúa khi đối mặt với tôi.

“Hồ tiên tử, cô cũng biết về hoàn cảnh của tôi, tà giáo Mắt Quỷ có thế lực rất lớn, hơn nữa chồng của tôi đã kết thù oán cùng bọn họ, có đôi khi tôi cũng không bảo vệ được anh ta, cho nên, cho nên tôi muốn nhờ cô giúp..." Mộ Dung Ngôn cười hì hì nói.

Nhưng tôi nghe đến đây, sắc mặt của tôi nhất thời thay đổi.

Mộ Dung Ngôn muốn tôi làm xuất mã cho Hồ Yêu? Làm sao có thể?

Trước hết, tôi là người đã có sư phụ. Huống chi, trong tín ngưỡng của tôi, cũng không có thuyết Ngũ Tiên, chỉ có Đạo Tổ Tam Thanh.

Bây giờ để tôi làm xuất mã cho một con cầm thú, tôi không thể chấp nhận được.

**xuất mã**: ra mặt/ đại diện một người.

Cho nên tôi đã trực tiếp mở miệng nói: "Không được, tôi không muốn làm xuất mã!"

Kết quả tôi vừa dứt lời, Mộ Dung Ngôn đã quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái: "Anh câm miệng!

Mộ Dung Ngôn vẫn cường thế như trước, còn không ngừng nháy mắt với tôi. Nhưng chuyện này tôi nhất định sẽ không thỏa hiệp.

"Không được, tôi sẽ không làm xuất mã! Tôi là người đã có sư phụ." Tôi nói thẳng.

Hồ Mẫu ở bên cạnh thấy tôi và Mộ Dung Ngôn cãi nhau, lúc này cô ấy cười "ha hả" nói: "Anh bạn nhỏ này cũng rất thú vị, làm đệ tử xuất mã cho Hồ gia chúng tôi, được Hồ gia ở Tần Lĩnh chúng tôi che chở, có gì không tốt.”

Nghe Hồ Mẫu nói như vậy, tôi cung kính chắp tay nói: "Hồ tiên tử có ý tốt, nhưng từ thuở nhỏ tôi và sư phụ đã sống nương tựa lẫn nhau, nếu vô duyên vô cớ đi làm đệ tử xuất mã cho Hồ gia, chẳng phải tôi sẽ trở thành người bất hiếu bất nghĩa với sư phụ của tôi sao?”

Hồ Mẫu nghe đến đây, cũng khẽ gật đầu: “Anh bạn nhỏ làm người cũng không tệ!”

Nói xong, Hồ Mẫu cũng không nhìn tôi, mà quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Ngôn: "Ngôn nhi, Hồ tộc của tôi gần đây đúng là có mấy vị lão tiên dự định đi xuống núi tìm xuất mã! Nếu đã ăn gà của cô, vậy chuyện này tôi sẽ tạm thời đáp ứng cô trước. Nhưng cô và chồng của cô phải thương lượng cho tốt, sau khi quyết định xong rồi thì thông báo cho tôi một tiếng! Tôi còn có việc cần xử lý ở trên núi, nếu như không còn gì khác, tôi liền đi trước!”

Mộ Dung Ngôn nghe Hồ Mẫu nói như vậy, khẽ gật đầu: “Hồ tiên tử, hôm khác tôi lại chuẩn bị đồ ăn ngon cống nạp lên cho cô!”

Hồ Mẫu khẽ mỉm cười, cũng không nói chuyện, chỉ vung tay lên, thân thể lập tức hóa thành một đám sương trắng, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Khi Hồ Mẫu biến mất, đột nhiên Mộ Dung Ngôn quay đầu lại nhìn tôi.

Vẻ mặt rất hung ác, dường như ánh mắt có thể bắn ra lửa, cơ hồ muốn xé nát tôi.

"Tên tra nam chết tiệt, tên ngu ngốc nhà anh, anh không chỉ lưu manh biến thái, còn cực kỳ ngu xuẩn, anh có biết có thể làm đệ tử xuất mã cho Hồ gia, được Hồ tộc che chở là chuyện tốt cỡ nào không? Vừa rồi, chỉ cần anh đồng ý, anh nhất định có thể trực tiếp làm đệ tử xuất mã cho Hồ tiên nữ, làm đệ tử thân truyền của Thánh Mẫu Hồ Sơn, anh có biết mình đã bỏ lỡ một cơ hội lớn thế nào không ?”

Mộ Dung Ngôn rất tức giận, nhưng lần này cô ấy không đánh tôi, chỉ ôm tay, tỏ vẻ tức giận.

Nhưng tôi lại thản nhiên nói: “Ai muốn làm đệ tử của hồ ly thì làm đi, tôi không quan tâm!”

"Hừ! Đồ ngu ngốc, tên đầu gỗ. Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!" Mộ Dung Ngôn nổi giận nagy tại chỗ, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.  

Bình Luận (0)
Comment