Tôi không hiểu phụ nữ, nhưng nhìn thấy Mộ Dung Ngôn tức giận như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất phiền muộn.
Có làm đệ tử xuất mã cho Hồ tộc hay không, đó là quyền tự do của tôi, hơn nữa tôi còn có sư phụ, ông ấy còn chưa lên tiếng, tôi đã tùy tiện đồng ý bái nhập vào sư môn của người khác, việc này trái với quy cũ, tôi không làm được.
Hiện tại thấy Mộ Dung Ngôn tức giận như vậy, tôi cũng không muốn giải thích, dù sao vừa rồi tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi.
Vì vậy, tôi liếc nhìn Mộ Dung Ngôn một cái, khẽ mỉm cười: "Được rồi! Tôi về nhà đây."
Nói xong, tôi liền tỏ vẻ không thèm để ý, xoay người rời đi không chút do dự...
Đang định bước ra khỏi cửa, tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng, có phải lời nói của tôi hơi nặng rồi không?
Xét cho cùng, Mộ Dung Ngôn chỉ muốn tốt cho tôi, giống như cô ấy đã nói.
Tôi đã kết thù với tà giáo Mắt Quỷ, nếu có thể được Hồ tộc bảo vệ, mức độ nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi quay đầu nhìn lại, có nên giải thích rõ nỗi khổ tâm của tôi cho cô ấy biết hay không?.
Nhưng khi tôi quay đầu lại, Mộ Dung Ngôn đã biến mất không thấy, trong phòng căn bản không có người.
Thấy không có ai, tôi đành lắc đầu thở dài, thầm nghĩ vẫn là quên đi!
Lập tức, tôi không dừng lại nữa, đi thẳng ra khỏi phòng.
Vừa ra tới cổng tôi đã nhìn thấy Mạc bà bà.
Tôi chào Mạc bà bà một tiếng, hàn huyên vài câu, sau đó bước ra khỏi cửa.
Sau khi đi về phía trước một đoạn, tôi lại quay đầu nhìn ngôi nhà quỷ Mộ Dung phủ vài lần, sau đó tôi đi thẳng về phía thị trấn.
Mặc dù tối nay tôi và Mộ Dung Ngôn đã nảy sinh một chút ý kiến bất đồng, nhưng tôi cảm thấy mình đã làm đúng.
Bất tri bất giác, tôi đã trở lại thị trấn và nhìn thấy cửa hàng từ xa.
Nhưng lúc này cũng đã hơn hai giờ sáng, tôi đi đến trước cửa, chuẩn bị mở cửa đi vào.
Tôi phát hiện cửa không khóa, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, liền đi vào phòng.
Nhưng vừa bước vào phòng, tôi đã sững người một lúc, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Mượn ánh trăng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, tôi phát hiện sư phụ còn chưa ngủ, lúc này ông còn mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, vẻ mặt âm trầm.
Mà ở bên cạnh, còn có một cô gái đang khóc.
Nhìn kỹ lại, cô gái đó cũng không phải là người xa lạ, mà chính là Mộ Dung Ngôn.
Tôi cảm thấy khó hiểu, vì sao Mộ Dung Ngôn lại chạy tới nhà của tôi, còn khóc ở trước mặt sư phụ tôi?.
Trong lòng nghi ngờ, trên mặt tràn đầy khó hiển, tôi muốn mở miệng nói chuyện.
Kết quả tôi còn chưa nói được lời nào, đã nghe thấy sư phụ hừ lạnh một tiếng: "Thằng nhóc thúi, con thật có bản lĩnh, còn dám bắt nạt vợ của mình, nhanh chóng cút qua đây quỳ xuống!"
Vừa nghe thấy lời này, cả người tôi đều choáng váng.
Đây là tình huống chết tiệt gì vậy? Tôi bắt nạt cô ấy hồi nào?.
Còn nữa, Mộ Dung Ngôn đang làm gì vậy? Lúc này trông cô ấy rất ủy khuất, cô ấy đã nói gì với sư phụ của tôi rồi?
Tôi mang theo vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn Mộ Dung Ngôn một cái.
Nhưng ai ngờ Mộ Dung Ngôn đứng ở sau lưng sư phụ tôi, đã lặng lẽ cho tôi một nụ cười đắc ý.
***********
Không nhìn Mộ Dung Ngôn còn tốt, nhưng vừa liếc mắt nhìn cô ấy, tôi nhất thời trợn tròn mắt.
Cô ấy đứng phía sau sư phụ tôi, vẻ mặt có chút đắc ý xen lẫn nụ cười đùa giỡn, trong lòng tôi lập tức hiểu ra.
Đây nhất định là trò quỷ mà Mộ Dung Ngôn làm ra, nhất định là trên đường tôi trở về, Mộ Dung Ngôn đã dựa vào ưu thế cô ấy là quỷ, hoặc là lợi dụng bài vị ở trong phòng, trở về nhà trước tôi, còn nói bậy trước mặt sư phụ tôi, bằng không, tôi vừa mới vào phòng, sư phụ cũng sẽ không trực tiếp quát mắng tôi.
Tôi nhìn chằm chằm Mộ Dung Ngôn, cau mày nói: "Cô, cô đã nói gì với sư phụ của tôi?.
Giọng điệu của tôi có chút nặng, kết quả tôi vừa dứt lời, sắc mặt của sư phụ tôi liền trầm xuống: “Thằng nhóc thối, con cũng thật có khí phách. Trước mặt sư phụ, còn dám uy hiếp vợ của mình, lại đây quỳ xuống!”
Sư phụ có khí thế bức người, đôi mắt của ông như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Sư phụ là người thân duy nhất của tôi, cũng là người tự tay nuôi lớn tôi, là cha mẹ tái sinh của tôi, cũng là người mà tôi kính trọng nhất.
Quỳ trời quỳ đất, quỳ cha mẹ và sư phụ, tôi cảm thấy không có gì không đúng.
Cho dù sư phụ không rõ tình huống, nhưng lúc này thấy ông đã nổi giận, tôi cũng không làm trái ý của ông.
Tôi chỉ có thể trợn trắng mắt, đi về phía trước mấy bước, cuối cùng chậm rãi quỳ xuống ở trước mặt sư phụ.
Vừa quỳ xuống, tôi đã nghe Mộ Dung Ngôn khóc nức nở nói với sư phụ tôi: "Sư phụ, người đừng trách chồng con, đều do con không tốt. Chuyện xuất mã không nói trước với người một tiếng, còn chọc chồng con tức giận, mặc dù anh ấy đánh con, nhưng con một chút cũng không trách anh ấy .”