Đây là câu chuyện mà sư phụ và tôi đã bịa ra hòng che giấu thân phận của Mộ Dung Ngôn và các mối quan hệ ở trong đó đều đặt lên trên người của sư phụ.
Theo cách này, chúng tôi đều có thể được giải thích đủ loại nguyên nhân.
Độc đạo trưởng và lão Phong nghe thấy cũng sửng sốt, nhưng họ cũng không nghi ngờ gì.
Chuyện cứu hồ ly trong núi đã có từ xa xưa, chúng tôi còn là người trừ tà nên cũng không có gì ngạc nhiên.
Có tầng quan hệ này, chuyện Hồ Mẫu xuống núi tìm xuất mã, muốn được người cung phụng cũng là điều dễ hiểu.
Vì vậy, đám người Độc đạo trưởng cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói tôi có duyện phận không cạn, sau này tôi làm xuất mã sẽ được Hồ tộc che chở, bất kể là trảm yêu trừ ma, hay là làm việc thiện tích đức, đều sẽ thuận tiện rất nhiều, đồng thời cũng có nhiều phương thức, giải quyết một chút phiền phức không cần thiết.
Độc đạo trưởng và Phong Tuyết Hàn ở lại trò chuyện một lúc trong cửa hàng của chúng tôi, sau khi tìm hiểu tình hình xong thì rời đi.
Còn nói đến ngày tôi trở thành xuất mã thì bọn họ lại tới.
Sau khi Độc đạo trưởng và lão Phong rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi và sư phụ.
Sư phụ thấy đám người của Độc đạo trưởng đã rời đi thì an ủi tôi vài câu.
“Trước tiên là kêu tôi trong hai ngày này cũng không cần phải căng thẳng, chuyện xuất mã cũng giống như là bái sư thôi, chỉ cần dập đầu vài cái là được.
Còn về giấc mộng kỳ lạ của tôi, tôi cũng không để ở trong lòng, sư phụ còn nói đây không phải là điềm xấu, để tôi bình tĩnh lại.
Ngày trước sống như thế nào thì bây giờ cũng sống giống như vậy, không nên quá lo lắng.
Về phần bản thân tôi, mặc dù tôi cảm thấy hơi lo lắng và nghi ngờ.
Giống như sư phụ và lão Phong đã nói, phúc hay họa, nói gì cũng không quan trọng, nghĩ nhiều cũng vô ích. Cứ thuận theo tự nhiên đi.
Vì vậy, trong hai ngày tới, tôi không có việc gì làm thì sẽ trông cửa hàng, thỉnh thoảng chơi game với lão Phong và Dương Tuyết, cũng không có gì đặc biệt.
Cho đến khi tới ngày làm lễ xuất mã, tôi và sư phụ cũng bắt đầu bận rộn.
Bởi vì thời gian làm lễ xuất mã là buổi tối, nên tôi và sư phụ từ lúc sáng sớm đã vội vàng chạy đến miếu Thành Hoàng để quét dọn sạch sẽ, sau đó về nhà chuẩn bị hương nến và các loại cung phụng linh tinh.
Khoảng bốn giờ chiều, Lão Tần gia, Độc đạo trưởng và lão Phong đã đến cửa hàng của chúng tôi, dự định đêm nay sẽ chứng kiến quá trình tôi làm lễ xuất mã, đồng thời cũng muốn mở rộng tầm mắt, nhìn thấy dáng vẻ Hồ Mẫu của Hồ tộc.
Bọn họ vừa đến không bao lâu, Dương Tuyết cũng vội vã chạy từ trong nội thành tới.
Mặc dù Dương Tuyết không quen thuộc với sư phụ và những người khác, nhưng với tư cách là bạn tốt của tôi và Phong Tuyết Hàn, đám người của sư phụ cũng không hỏi quá nhiều.
Mọi người cùng nhau dùng cơm tối đơn giản, sau đó vội vàng mang theo đồ đạc của mình đi đến miếu Thành Hoàng.
Mọi người đều là người trong nghề, nên vừa đặt chân đến đây đã bắt đầu bận rộn thu xếp cống phẩm linh tinh.
Đồng thời thắp nhang, đốt tiền giấy, giăng vải đỏ ở trước cửa.
Làm xong mấy thứ này thì trời cũng đã tối rồi.
Về phần khi nào Hồ Mẫu đến, thật sự rất khó nói, chúng tôi chỉ có thể chờ đợi.
Mọi người không có gì để làm, vì vậy họ bắt đầu trò chuyện.
Khoảng chín giờ rưỡi tối, tôi không chờ được Hồ Mẫu tới, mà chờ được Mạc bà bà tới đây trước.
Tôi chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, một luồng âm khí lạnh lẽo, bất ngờ ập đến bên ngoài cửa miếu.
Mọi người đang ở trong miếu Thành Hoàng không khỏi sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Đang nhìn thì thấy một bà già chống gậy bước vào.
Độc đạo trưởng, Phong Tuyết Hàn và Dương Tuyết không biết Mạc bà bà, bây giờ đột nhiên nhìn thấy một lão nữ quỷ, không thể không cảnh giác.
Nhưng sư phụ và Lão Tần gia, trước đây đã từng gặp Mạc bà bà ở trong miếu Thành Hoàng, bọn họ cũng biết thân phận của Mạc bà bà, thậm chí Mạc bà bà còn cứu chúng tôi.
Lúc này nhìn thấy Mạc bà bà tiến đến, hai người đều không khỏi đứng dậy.
Cùng lúc đó, Lão Tần gia nói: “Đây, đây không phải là Mạc bà bà đã xuất hiện vào đêm đó sao?”
Mạc bà bà cười “ha hả” vài câu: “Hôm nay là ngày trọng đại, tôi cũng tới đây góp vui, không biết mọi người có hoan nghênh không!”
Vừa dứt lời, sư phụ đã tiến lên nghênh đón, đồng thời chắp tay nói: "Mạc tiền bối, thật xin lỗi vì không thể tiếp đón từ xa. Tiểu đồ làm lễ xuất mã lại được Mạc tiền bối tới tham dự chính là vinh dự của tiểu đồ, mời vào...."