Thi Muội (Dịch Full)

Chương 406

Chương 406 Chương 406

Độc đạo trưởng liếc mắt đã nhìn ra Mạc bà bà này căn bản không phải là người, mà là một con quỷ.

Nhưng trông thấy sư huynh của mình là Lão Tần gia và sư phụ của tôi khách khí như vậy thì không khỏi nghi ngờ.

Mặc dù không biết thân phân của Mạc bà bà, nhưng lúc này cũng không tiện hỏi, chỉ có thể đứng bên cạnh quan sát và đánh giá Mạc bà bà.

Tôi cũng không chậm trễ mà tiến lên nghênh đón Mạc bà bà.

Mạc bà bà đi theo vào phòng, nhìn qua căn phòng một lượt, rồi hướng về phía Độc đạo trưởng và những người khác mỉm cười xem như là một lời chào hỏi.

Đám người Độc đạo trưởng mặc dù không quen biết Mạc bà bà nhưng vẫn lịch sự cúi đầu chào lại.

Đợi sau khi Mạc bà bà đi vào, tôi không khỏi nhìn ra bên ngoài vài lần, cũng không biết Mộ Dung Ngôn có đến không.

Dường như Mạc bà bà đã phát hiện ra hành động của tôi, lúc này bà ấy đã nở một nụ cười khổ với tôi, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô gia à, đừng nhìn nữa, hôm nay chỉ có một mình bà già này đến đây thôi!”

Nghe thấy Mạc bà bà nói như vậy thì trong lòng tôi có chút hụt hẫng, chuyện làm đệ tử xuất mã cho Hồ gia, từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của Mộ Dung Ngôn.

Thế mà hôm nay cô ấy lại không đến, xem ra cô ấy vẫn còn giận tôi.

“Mạc bà bà, Thi Muội còn giận tôi sao?” Tôi nhẹ giọng hỏi, hơn nữa chỉ có hai người đang đứng ở cửa là chúng tôi nghe được, còn những người khác thì không nghe thấy.

Mạc bà bà thấy tôi có chút hụt hẫng, thì một lần nữa nói: “Có giận đến mức nào thì cũng đã vơi bớt rồi, hôm khác cậu để tiểu thư trút giận, chuyện này rồi cũng qua thôi, chuyện hôm nay có chút lớn, tiểu thư cũng không thích hợp ra mặt, nên mới để bà già này một mình đến đây.”

Thấy Mạc bà bà nói như vậy, trong lòng của tôi cũng thoải mái hơn, cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Mạc bà bà thấy sắc mặt của tôi đã tốt hơn thì lại nói: “Mặc dù tiểu thư không đến, nhưng tiểu thư có kêu bà già này mang đến cho cô gia một chút đồ.”

Nói xong Mạc bà bà đã lấy ra từ trong ngực ra một miếng vải màu vàng, nhìn qua thì được gói rất kỹ, cũng không biết là thứ gì.

“Mạc bà bà, đây là?”

Mạc bà bà cười nhẹ rồi nói: “Đây là đồ tốt, là nhân sâm già lát nữa cậu cầm lấy thứ này xem như lễ vật dâng lên cho Hồ Mẫu, mặc dù đối với Hồ Mẫu đây có thể không phải là thứ quý giá gì, nhưng có chút tấm lòng này Hồ Mẫu chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu.”

Thấy Mạc bà bà nói như vậy, tôi khẽ gật đầu, đồng thời cũng có chút hổ thẹn.

Khi mở tấm vải màu vàng kia ra thì thấy bên trong là một cây nhân sâm không biết đã có bao nhiêu năm tuổi rồi, nhưng được đích thân Mạc bà bà mang tới thì chắc chắn là đồ tốt.

Tôi lập tức nhận lấy và bày tỏ lòng biết ơn với Mạc bà bà.

Mạc bà bà cũng không nhiều lời, chỉ phất phất tay, ý muốn đi sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút.

Nói xong thì cũng không để ý đến mọi người, bà ấy đi đến một góc trong miếu Thành Hoàng rồi ngồi xuống, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc này lòng hiếu kì của Dương Tuyết đã nổi lên.

Dương Tuyết đi đến bên cạnh tôi rồi hỏi: “Đinh Phàm, Mạc bà bà này có lai lịch thế nào, sao mọi người đều cung kính với bà ấy như vậy?”

Tôi nhìn qua Mạc bà bà đang nghỉ ngơi, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: “Mạc bà bà là trưởng bối trong nhà, lúc còn sống cũng giống như chúng ta, đều là người có đạo hạnh, sau khi chết cũng không đi xuống địa phủ mà ở lại trong nghĩa trang.”

Dương Tuyết nghe tôi nói như vậy thì cũng khẽ gật đầu: “Hóa ra là như vậy, bảo sao sư phụ của anh và Lão Tần gia lại khách khí với bà ấy như vậy hóa ra là trưởng bối trong nhà.”

Nói xong, Dương Tuyết liền lui về.

Suy cho cùng Mạc bà bà cũng không phải là người sống, hơn nữa còn đang ở đây, hỏi nhiều cũng không lễ phép.

Sau khi Dương Tuyết lui về, chúng tôi ở trong phòng và đợi khoảng nửa giờ.

Đột nhiên, Mạc bà bà đang ngồi ở trong góc đã mở mắt ra, mở lời với chất giọng khàn khàn: “Người của Hồ gia đến rồi!”

Nghe Mạc bà bà nói như vậy mọi người đều giật mình.

Mọi người đều thấp thỏm đứng dậy: “Tiểu Phàm, thắp nhang, đốt tiền vàng, chuẩn bị nghênh đón!”

Tôi nào dám chậm trễ? Lập tức đi đến bên cạnh chậu than, đốt tiền vàng đồng thời thắp lên vài cây nhang.

Sư phụ tiếp tục nói: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài nghênh đón!”

Nói xong, tôi và sư phụ nhanh chóng đi ra ngoài.

Mặc dù đám người Độc đạo trưởng đến đây chỉ để góp vui, để giữ thể diện cho chúng tôi nhưng cũng không mất đi lễ nghĩa.

Mỗi người trong tay đều cầm một cây nhang, lúc này cũng đi theo ra ngoài.

Chỉ có Mạc bà bà là ngồi lại trong miếu Thành Hoàng, không đi ra ngoài.

Khi đến sân nhỏ bên ngoài, tôi nhìn xung quanh vài lần, nhưng tôi không thấy ai ở đó.

Bình Luận (0)
Comment