Do bị trọng thương nên Phong Tuyết Hàn không thể kiểm soát được cơ thể.
Hàn Tuyết Phong thấy vậy, muốn nhân cơ hội này để áp chế lão Phong, giành quyền chủ động khống chế cơ thể. Khiến lão Phong trở thành hồn phách thứ hai.
Độc đạo trưởng không cam lòng. Ông biết rằng cũng nhờ có lão Phong đỡ cho ông một đòn, nếu không Độc đạo trưởng có khả năng cao là sẽ chết.
Sau khi nói chuyện và trao đổi, cuối cùng Độc đạo trưởng cũng đồng ý cho Phong ca ba món đồ và một thời hạn để anh ta từ bỏ việc cướp đoạt quyền chủ động của cơ thể lão Phong.
Nếu làm không được, trong tương lai, ông sẽ không quan tâm đến chuyện tranh đoạt quyền chủ động thân thể giữa Phong ca và lão Phong.
Sau một hồi cân nhắc, Phong ca lập tức đồng ý.
Bây giờ, trong ba món này, đã có hai món được thực hiện. Chỉ còn món thứ ba là Xích Hồng Âm Đan, thời gian trôi qua đã lâu nhưng vẫn không có được nó ……
***********
Sau khi nghe những lời của lão Phong, tôi cũng có một chút hiểu biết về nguyên nhân và hậu quả của chuyện này.
Không ngờ, lão Phong và Phong ca, còn ngầm tồn tại một loại giao dịch như vậy.
Nếu như trong ba tháng tới không thể lấy được Xích Hồng Âm đan này, như vậy thì Phong ca khẳng định sẽ không bỏ qua, chắc chắn sẽ tìm cơ hội áp chế lão Phong, nắm quyền kiểm soát cơ thể.
Mặc dù Phong ca đã giúp tôi vài lần, hơn nữa làm người ngoại trừ có một chút bá đạo ra, thì cũng không tệ lắm.
Tuy nhiên, tôi vẫn thiên về lão Phong nhiều hơn.
Bởi vì cơ thể này, vốn là của lão Phong.
Coi như bây giờ hồn phách của bọn họ bị quấn quanh với nhau, sống trong cùng một thân thể, nhưng lão Phong là chủ sở hữu của cơ thể này là điều không thể tranh cãi.
Đối với chuyện Phong ca muốn đổi khách làm chủ, tôi không đồng tình lắm.
Nhưng chuyện này tôi cũng chịu rồi, hiện giờ thứ duy nhất có thể trấn an Phong ca, cũng chỉ có thể tìm được Xích Hồng Âm đan...
Phong Tuyết Hàn lại hít sâu một hơi, tiếp tục nói: " Anh trai tôi đã quấn lấy tôi từ khi còn nhỏ và đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng anh ấy luôn nghĩ rằng tôi quá
mềm yếu, quá yếu đuối. Vì vậy, anh ấy muốn làm chủ cơ thể, để hai chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng mà, đây là thân thể của tôi, tôi không muốn giao cho anh ấy làm chủ!"
Khi lão Phong nói ra lời này, trong giọng nói mang theo kiên định, nhưng cũng có chút mất mát.
Dù sao Xích Hồng Âm đan này không phải là bắp cải, nơi nào cũng có thể tìm được, Phong ca quá mạnh. Nếu cùng anh ấy tranh giành quyền kiểm soát cơ thể, lão Phong thực sự không nắm chắc có thể giành được phần thắng.
Tôi vỗ vai của Phong Tuyết Hàn: "Lão Phong, không phải còn ba tháng nữa sao! Trong ba tháng này, chúng ta đi khắp nơi đi, nói không chừng chúng ta sẽ gặp được lệ quỷ áo đỏ, lấy được Xích Hồng Âm đan."
Phong Tuyết Hàn tự nhiên biết rõ những gì tôi nói là đang an ủi cậu ấy, nhưng vẫn mỉm cười với tôi: "Tùy duyên đi! Ngay cả khi không lấy được Xích Hồng Âm đan, tôi cũng sẽ không để anh trai của tôi được như ý nguyện."
Nói xong, Phong Tuyết Hàn lại hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Được rồi, trời sắp sáng rồi, chúng ta cũng ngủ một lát đi!"
Nói xong, lão Phong liền nằm trở lại giường, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói về chuyện này.
Đối với lão Phong, trong lòng vẫn luôn có một bí mật, đó chính là thân thế của mình.
Về điểm này, Độc đạo trưởng không biết.
Lão Phong cũng không bao giờ nói với người ngoài, vì vậy tất cả chúng tôi đều không biết lão Phong đến từ nơi nào.
Cậu ấy và Phong ca, bởi vì nguyên nhân gì, mới dẫn đến hồn phách quấn quanh cùng một chỗ.
Lão Phong không muốn nói, tôi cũng chưa bao giờ hỏi qua.
Thấy lão Phong ngủ, tôi cũng nằm trở lại, không lâu sau liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra một lần nữa, đã là trưa ngày hôm sau.
Trong phòng chỉ có một mình tôi, lão Phong đã dậy, tôi duỗi người, sau đó mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.
Khi đi ra ngoài phòng, phát hiện sư phụ và mọi người đều ở đây, duy nhất không thấy gia đình của Tề tiên sinh.
Lúc này Độc đạo trưởng đang bôi thuốc cho sư phụ, băng bó vết thương trên đùi.
"Tiểu Phàm, con dậy rồi à!" Sư phụ chào tôi một tiếng.
"Dậy rồi. Sư phụ, chân của người đã khá hơn chưa?" Tôi quan tâm mở miệng nói.
"Cũng đã tốt hơn được một chút, sáng nay lão Độc lại rút độc cho sư phụ thêm một lần nữa, lại dùng tro cỏ, chắc qua vài ngày nữa sẽ không sao!"
Nghe nói như vậy, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sư phụ là người thân duy nhất của tôi, chỉ cần ông không có vấn đề thì được rồi, tôi cũng yên tâm.
"Đúng rồi, sao không thấy Tề tiên sinh. Khi nào chúng ta sẽ lên đường trở về?" Tôi tiếp tục mở miệng.
Độc đạo trưởng lại quát lên: "Bọn họ sáng sớm đã rời đi, tôi thấy mọi người đều mệt mỏi, nên không đi cùng bọn họ, dự định nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới trở về."