Thì ra là như thế, nghĩ đến Tề tiên sinh về sớm như vậy, chỉ sợ chính là vì xử lý chuyện mình bị cắm sừng.
Đối với chuyện này, chúng tôi cũng không thể quản được.
Dù kết quả như thế nào thì Tề phu nhân cũng phải tự mình gánh vác, dù sao người đang làm trời đang xem, nhân quả tuần hoàn, đã làm chuyện xấu, sớm muộn cũng bị báo ứng.
Mặc dù Tề tiên sinh đã đi, nhưng vẫn đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ cho chúng tôi.
Ăn trưa xong, mọi người thu dọn đồ đạc liền đi ra cửa.
Khi đến cổng thôn, nhìn thấy hai trong số những người lái xe đã chạy trốn đêm qua, đang chờ chúng tôi ở cổng thôn.
Bây giờ thấy chúng tôi đến, vội vàng tiến lên chào đón, khen ngợi bản lĩnh của chúng tôi.
Nói đêm qua vì quá sợ hãi, nên bọn họ mới chạy trốn, sau đó Tề tiên sinh đã gọi điện thoại cho bọn họ và bọn họ đã quay trở lại sau đó đứng canh giữ ở cổng thôn, đưa chúng tôi trở về.
Đối với hai người lái xe bình thường này, chúng tôi cũng không có trách cứ.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, đêm qua nhìn thấy cương thi, bị dọa sợ muốn chạy trốn, cũng là một phản ứng của bản năng sinh tồn.
Trò chuyện một hồi, chúng tôi rời khỏi thôn.
Lúc đến thị trấn, mọi người lại lên xe hơi đi thẳng một đường trở về Thanh Thạch trấn.
Chúng tôi ăn qua loa một chút trong trấn, sau đó lần lượt tách ra trở về cửa hàng của mình.
Trong thời gian đó chúng tôi cũng nhận được điện thoại của Tề tiên sinh, Tề tiên sinh nói chuyện về thù lao, ông ấy nói trong vòng hai ngày sẽ chuyển vào tài khoản cho chúng tôi một trăm vạn.
Mặc dù chúng tôi là những người trừ tà, nhưng cũng cần tiền.
Lần này đi ra ngoài một chuyến, có thể kiếm được một trăm vạn, mỗi nhà trong chúng tôi được chia năm mươi vạn, đây là điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
Suy cho cùng đồ ăn thức uống chỗ ở, tất cả đều cần có tiền.
Hơn nữa tôi tính toán một chút, dựa trên phần lợi nhuận của tôi trong cửa hàng, năm mươi vạn này, tôi có thể nhận được năm vạn.
Suy nghĩ tới việc sẽ có năm vạn trong tay, tôi rất vui mừng.
Đến lúc đó việc đầu tiên mà tôi làm chính là ném chiếc điện thoại hỏng này đi, mua một con "Apple" để khoe với bạn bè, ngẫm lại liền thấy kích động.
Khi trở lại cửa hàng, trời đã tối, nhưng cả người lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều
Hai ngày này thiếu chút nữa đem mạng ném đi, cũng may đã chuyển nguy thành an, cũng có hồi báo không tồi.
Mấy ngày không có ở nhà, hiện tại trở về, tự nhiên là phải thắp nhang cho Mộ Dung Ngôn và Hồ gia.
Sư phụ không thèm để ý, trực tiếp bỏ qua việc làm lễ, rửa mặt đi ngủ.
Nghỉ ngơi một lát, trước tiên tôi thắp nhang cho Hồ gia, sau đó thì thắp nhang cho Mộ Dung Ngôn.
Cũng không biết cô ấy còn tức giận không, thực sự sợ rằng giống như trước đây, không thắp nhang được.
Tôi cẩn thận, thắp lên hương nến.
Chỉ là lần này tôi phát hiện, cho dù đó là hương hay nến, tất cả đều cháy rất trơn tru, không có dấu hiệu bị dập tắt.
Nhìn thấy chuyện này, trong lòng tôi không khỏi vui mừng.
Xem ra cơn tức giận của Mộ Dung Ngôn, có thể là đã tiêu tan rồi.
Nhưng tôi vừa nghĩ đến đây, ngọn nến trước bài vị của Mộ Dung Ngôn liền lóe lên vài cái, phát ra tiếng "phốc phốc".
Nhìn thấy vậy, khuôn mặt của tôi liền thay đổi, sợ hãi không thôi: Đừng tắt, đừng tắt…
Nói xong, tôi còn dùng tay bảo vệ ngọn lửa.
Nhưng tay tôi vừa bảo vệ ngọn lửa, có một tiếng hừ đột nhiên vang lên từ phía sau: "Tra nam, mấy ngày rồi mới thắp nhang cho tôi, muốn chết đúng không?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, trong lòng tôi khẽ động, âm thầm ngạc nhiên.
Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên ghế sofa cách đó không xa, lúc này có một cô gái tuyệt sắc đang ngồi.
Áo trắng chân dài, mắt sáng răng trắng, xinh đẹp như một tiên nữ.
Cô gái xinh đẹp như vậy, còn có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở chỗ này, ngoại trừ Mộ Dung Ngôn, còn có thể là ai?
*******************
Hai tháng qua, Mộ Dung Ngôn không những không chịu nhận hương nến của tôi, càng không có xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Lúc này nhìn thấy cô ấy xuất hiện, làm tôi không biết phải diễn tả như thế nào, chỉ biết hiện tại cả người tôi đều rất phấn khích.
Những chuyện như không thích tôi, đánh tôi , tất cả đều bị tôi vứt đến chín tầng mây.
Hơn nữa, tôi hoàn toàn không quan tâm đến lời cô ấy nói, ngược lại tôi còn cảm thấy vui, trên mặt mang theo ý cười: “Thi, Thi Muội, sao cô lại đột nhiên tới đây vậy?”
“Sao nào? Tôi không thể tới sao?” Mộ Dung Ngôn vừa nói vừa chu miệng phồng má lên, kèm theo một vài cảm xúc nhỏ ở trên mặt.
“Tôi không có ý đó, cô có thể đến bất cứ lúc nào. Đúng rồi, mấy ngày nay tôi phải đi ra ngoài giúp người dời mộ phần, lúc này không phải vừa trở về sao! Cho nên, lúc này tôi mới thắp nhang cho cô. Đúng rồi, chuyện lần trước. Cô giúp tôi mà tôi còn chọc cô tức giận. Hiện tại, nếu cô còn tức giận thì cứ tới đánh tôi một trận cho bớt giận đi!”