Bởi vì âm thanh này nghe có chút quen thuộc, hơn nữa còn đặc biệt giống Tiểu Mạn, tôi đã dừng lại, nhìn thêm vài lần.
Dương Tuyết đang đi bên cạnh thấy tôi dừng lại, còn lấy tay vỗ tôi một cái: "Đinh Phàm, chuyện này có gì thú vị chứ, chính sự quan trọng hơn, chúng ta vẫn nên đi nhanh lên!"
Tôi nghe thấy lời nói của Dương Tuyết, nhưng cũng không mấy quan tâm.
Bởi vì tôi thông qua một khe hở, mơ hồ nhìn thấy cô gái đang bị bao vây.
Mặc dù nhìn không rõ ràng lắm, nhưng sườn mặt kia quả thật có chút giống Tiểu Mạn.
Tiểu Mạn là bạn thời thơ ấu của tôi, cũng là người bạn nhỏ duy nhất của tôi, trọng lượng trong lòng tôi vẫn còn rất nặng.
Vậy nên tôi muốn tìm hiểu rõ ràng, cô gái kia có phải là Tiểu Mạn hay không.
Tôi nhíu mày, lập tức nói với Dương Tuyết và lão Phong: "Mọi người đi trước đi, tôi đi qua đó xem một chút!"
Nói xong, tôi một mình đi theo một hướng khác.
Lúc này, chỉ nghe một giọng nam cao ngạo vang lên: "Bạn trai? Đùa gì thế, người phụ nữ mà Long Ngạo Thiên tôi coi trọng, ai dám dành? Người đẹp, ở đây đang có rất nhiều người, tôi cũng không làm khó cô, đây là danh thiếp của tôi, giám đốc tập đoàn Long Phát, cô thử đi tìm hiểu về tôi đi, tìm trên Baidu cũng được, trên đó nhất định có thông tin của tôi. Ngoài ra, chiếc Lamborghini của tôi đang đậu ở dưới kia, lúc nào cũng sẵn sàng chào đón người đẹp lên xe! Một đêm mấy trăm ngàn, cô tính thử xem.”
Nói xong, tên đàn ông kia liền đưa danh thiếp trong tay qua, bộ dáng rất cao ngạo phách lối.
Nhưng ai biết được cô gái đang ngồi trên bàn đột nhiên nổi nóng, đứng dậy, nắm lấy cái cốc trên bàn, "Xoạt" một cái hắt vào mặt tên đàn ông kia.
Tên kia tránh không kịp, kết quả là mặt bị hắt đầy nước.
Tất cả những người đang đứng bên cạnh đều ngây ngốc, ngay cả tên bị hắt nước, cũng ngây ngẩn cả người.
Tại thành phố Thanh Thạch này, ai mà không biết đến tập đoàn Long Phát?
Đó vốn là tư bản cá sấu của thành phố chúng tôi, chuyên về đầu tư tài chính và cho vay, muốn tiền có tiền, muốn quan hệ có quan hệ, muốn đánh nhau thì có tay chân.
Hơn nữa tên Long Ngạo Thiên này cũng có tiếng là một tên ăn chơi trác táng, mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng, ăn uống chơi gái đánh bạc, không có việc ác nào mà không làm.
Ai dám đắc tội với Thái tử gia của tập đoàn Long Phát chứ? Người này không gây rắc rối cho người khác thì đã tốt lắm rồi.
Nhưng cô gái trước mắt này, không chỉ đắc tội, mà còn ăn gan hùm, dám ở trước mặt nhiều người như vậy hắt nước vào mặt của thái tử gia Long Phát, đánh vào mặt mũi của anh ta, làm tất cả mọi người sợ ngây người.
Nhưng tôi không chú ý đến điểm này, mà là khoảnh khắc cô gái này đứng dậy, tôi đã thấy rõ ràng dáng vẻ của cô gái này.
Khá lắm, tôi thực sự không có nhận sai, không phải ai khác, chính là Tiểu Mạn.
Thật không ngờ, thế giới này hóa ra lại nhỏ như vậy, đến nội thành ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được Tiểu Mạn.
Nhưng không đợi tôi xuất hiện, Tiểu Mạn đã rất tức giận mở miệng nói: "Có tiền thì ngon lắm sao? Có Lamborghini thì giỏi lắm à? Ai hiếm lạ..."
Nói xong, Tiểu Mạn cầm lấy túi xách, mở miệng nói với một cô gái khác đang ngồi đối diện: "Tiểu Lan, chúng ta đi!"
Nói xong, Tiểu Mạn muốn rời đi.
Nhưng thái tử gia Long Phát lau nước trên mặt, đồng thời rất tức giận mở miệng nói: "Đứng lại!"
Vừa dứt lời, hai tên tay sai đã nhận được ám chỉ đứng chặn đường của Tiểu Mạn và cô gái kia.
"Bọn tôi phải đi, xin tránh đường!" Tiểu Mạn mở miệng lần nữa.
Nhưng thái tử gia Long Phát lại rất khó chịu: "Con khốn thối tha, đừng con mẹ nó không biết xấu hổ như vậy!"
"Miệng của anh tốt nhất là sạch sẽ một chút! Tôi muốn đi." Tiểu Mạn vẫn không sợ hãi, mở miệng đáp lại.
Thái tử gia Long Phát đang rất tức giận, anh ta được nuông chiều từ bé, ngày thường có ai mà không phục tùng anh ta?
Bây giờ anh ta lại bị một ả đàn bà hắt nước ngay trước mặt mọi người, làm cho anh ta cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Cộng thêm bản tính của con nhà giàu, đã phát giận ngay tại chỗ, hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, định tát vào mặt Tiểu Mạn.
Dù sao Tiểu Mạn cũng chỉ là phụ nữ, thấy đối phương muốn đánh người, cũng sợ hết hồn, vội vàng lùi lại một bước.
Nhưng tránh không kịp, mắt thấy bàn tay này sắp chạm vào mặt của Tiểu Mạn, tôi đã chen tới phía trước, chợt phóng ra, trực tiếp bắt lấy tay của thái tử gia Long Phát.
Giống như cái kìm vậy, vững vàng để nó ngừng giữa không trung, không thể di chuyển xuống.
Tiểu Mạn đột nhiên nhìn thấy một màn như vậy, hơi sửng sốt.
Ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt khó tin, hoàn toàn không ngờ lúc này sẽ có người ra tay giúp cô ấy.
Thậm chí người ra tay lại chính là tôi.
Tôi nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Mạn, nhếch miệng mỉm cười, đồng thời mở miệng nói: "Không sao chứ!"