Tiểu Mạn không nói gì, khẽ lắc đầu một cái.
Vốn vẻ mặt của cô ấy đang kinh ngạc và sợ hãi, lúc này cô ấy lại mỉm cười, vẻ mặt hưng phấn.
Thái tử gia Long Phát giãy dụa vài cái, thì phát hiện lực tay của tôi rất lớn, anh ta căn bản không thoát ra được.
"Nhóc con, mày là ai vậy! Mau buông tay ra! Bằng không hôm nay tao sẽ giết chết mày..."
Vừa nghe xong lời này, tôi đã nổi nóng ngay tại chỗ.
Tôi mặc kệ anh ta là Thái tử gia Long Phát hay là gì, ngay cả quỷ tôi cũng đã giết qua, còn sợ cái tên phú nhị đại chó má này sao?
Trên tay chợt dùng sức, bẻ một cái về phía trước.
Nhất thời một cỗ đau đớn ập tới, Thái tử gia Long Phát liền phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị thịt: "A! Đau, đau..."
“Buông tay, mau buông Long ca ra!”
"Nhóc con, mày có biết mày đang đánh ai không? Là thiếu gia của Long Phát, mày mau buông tay, bằng không mày chết chắc rồi!"
"..."
Bởi vì ….tên này đang trong tay tôi, mấy tên tay sai của thái tử gia Long Phát mở miệng kêu tôi buông tay, căn bản không dám làm bậy.
Nhưng tôi không chỉ không buông tay, mà còn đạp tên này một cước, cũng không để ý đến lời nói của những người khác.
"Nói xin lỗi!"
Lúc đầu tên này còn có chút cốt khí, cắn răng: "Không, không, có ngon, có ngon thì mày giết chết tao đi!"
"Phải không?" Tôi hừ lạnh một tiếng, trên tay dùng một chút lực.
"Rắc rắc" một tiếng, cổ tay đã bị trật khớp.
"A!" Tên này lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, rất nhiều khách ở đây nhìn thấy mà kinh hãi, nghị luận sôi nổi.
Tiểu Mạn cũng kéo tay tôi: "Đinh Phàm, bỏ qua chuyện này đi!"
"Bỏ qua? Loại người này bị như vậy chính là đáng đời, trong nhà có mấy đồng tiền, liền khi nam bá nữ, hôm nay tớ phải trừng trị anh ta!"
Nói xong, tôi lạnh lùng nói với tên này: "Nếu không xin lỗi, tôi sẽ bẻ gãy tay của anh!"
Tên này bị đau đến nỗi mặt đầy mồ hôi, cũng có chút sụp đổ, cuối cùng đã thỏa hiệp dưới sự đe dọa và đau đớn: "Tôi nói, xin lỗi!"
Tên này đau đến run rẩy, chậm rãi nhìn về phía Tiểu Mạn, cuối cùng không cam lòng mà mở miệng nói với Tiểu Mạn: "Thật, thật xin lỗi!"
"Lớn tiếng một chút, không nghe thấy!" Nói xong, tôi lại dùng sức.
Thái tử gia Long Phát đau đến phát run, nhưng vẫn nhẫn nhịn kêu lên một tiếng: "Xin lỗi, tôi sai rồi!"
Nghe đến đây, tôi mới mạnh mẽ vung tay, trực tiếp buông thái tử gia Long Phát ra.
“Long ca, Long ca anh không sao chứ!”
"Long ca, có muốn đập nó không?"
“Long ca, tôi sẽ báo thù cho anh!”
Mấy tên tay sai đỡ lấy Thái tử gia Long Phát, còn muốn đi lên đánh nhau với tôi.
Kết quả, lúc này Phong Tuyết Hàn lại đi tới bên cạnh tôi, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu thâm trầm: “Vừa vặn có thể hoạt động gân cốt một chút..."
******************
Khung cảnh nhất thời có chút hỗn loạn, hơn nữa mọi người ở đây đều đang suy đoán thân phận của tôi, ngay cả Thái tử gia tập đoàn Long Phát cũng dám đánh, khẳng định lai lịch không bình thường.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, lão Phong xuất hiện.
Nói xong, cậu ta cũng bẻ bẻ cổ, phát ra âm thanh "Răng rắc".
Lão Phong có vẻ ngoài lạnh lùng, hơn nữa quanh năm đánh nhau với yêu ma quỷ quái, mang theo "sát khí", đặc biệt là đôi mắt kia, rất có tính uy hiếp, cho người ta một cảm giác lạnh lẽo và kinh khủng.
Trừng mắt nhìn mấy tên nhà giàu kia một cái, liền làm bọn họ sinh lòng sợ hãi, trong lòng run rẩy.
Không chỉ có thế, Phong Tuyết Hàn còn dùng một tay nắm lên chiếc ghế, âm thầm dùng đạo hạnh.
Chỉ nghe "Rắc rắc" một tiếng, gỗ trên lưng ghế kia, trực tiếp bị cậu ta dùng một tay bẻ xuống.
Mấy tên nhà giàu kia mỗi ngày đều ăn chơi sa đọa, thân thể sớm đã bị khoét sạch, ngày thường cho dù xách bao gạo cũng ngại mệt, chứ đừng nói là tay không hủy đi cái ghế.
Cảnh tượng này, suýt chút nữa đã làm cho bọn họ rớt cằm, mặt đầy kinh hãi.
Tay của Thái tử gia Long Phát cũng đau đến không chịu nổi, thấy lão Phong lại mạnh như vậy, một tay liền bẻ gãy ghế.
Mấy tên tay sai nhỏ của anh ta, sao có thể là đối thủ? Đi lên, chỉ sợ là bị đánh thành tàn phế.
Anh ta cắn răng, lập tức hung hăng mở miệng nói: "Chuyện này còn chưa xong đâu, chúng ta chờ xem! Đi, đưa tao đến bệnh viện!"
Mấy tên tay sai nghe thấy lời này, liên tục gật đầu, đỡ Thái tử gia Long Phát rời khỏi nhà hàng.
Sau khi đoàn người của Thái tử gia Long Phát rời đi, nhà hàng cũng khôi phục yên tĩnh, nên ăn thì ăn nên uống thì uống.
Liền coi chuyện vừa rồi là náo nhiệt, cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm, cũng không làm tổn thương người khác.
Lúc này Tiểu Mạn rất phấn khích: "Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn các anh sao lại ở chỗ này?"
Tôi mỉm cười: "Không chỉ có tôi, Dương Tuyết cũng đến. Chúng tôi đến đây ăn tối, thuận tiện làm vài chuyện. Kết quả lại thấy cậu bị đánh!?"
Tiểu Mạn nghe nói rằng cả ba chúng tôi đều đến, cô ấy rất vui vẻ, hỏi tôi Dương Tuyết ở đâu.