Thực ra thì trong tay của tôi cũng đã nắm giữ một thế lực rất cường đại, cho nên tôi hoàn toàn không cần sợ Trương Tử Đào báo thù, chúng tôi không đến gây phiền phức cho cậu ta đã là không tệ rồi.
Mà cho dù đối phương có đến, nơi này ngoại trừ có đám người sư phụ, còn có Hồ Lục gia và Mộ Dung Ngôn, hơn nữa chỗ này cũng cách sườn núi có mộ phần của Chu Vận không xa.
Nếu cậu ta thực sự dám động thủ, chỉ bằng chút năng lực này của cậu ta, còn không phải chỉ trong vài phút đã bị giết chết rồi sao?
Nếu cậu ta dám tới đây, đơn giản là tự tìm đường chết.
Đương nhiên, cũng không loại trừ việc đối phương đã tìm được một yêu đạo lợi hại hơn đến đối phó chúng tôi.
Nếu cả Hồ tộc và Mộ Dung Ngôn đều không bảo vệ được chúng tôi, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.
Nghĩ về những điều này, khói mù đã bị cuốn đi.
Đối mặt với Hồ Lục gia, tôi chắp tay cung kính nói: "Đa tạ Hồ Lục gia che chở, đệ tử vô cùng cảm kích!"
Nhưng Hồ lục gia lại cười "ha hả": "Xuất mã cần gì phải làm như vậy, cậu đại biểu cho Hồ gia chúng tôi. Chỉ cần trong lòng của cậu đoan chính và ở bên ngoài luôn hành thiện tích đức, cũng chính là tích đức cho Hồ gia chúng tôi, toàn bộ Hồ tộc của chúng tôi sẽ được hưởng lợi!"
"Xuất mã, cậu muốn làm gì thì tự mình làm đi! Không cần phải lo lắng yêu đạo gì đó đến báo thù, tới một người thì lão Hồ giết một người, tới hai người thì lão Hồ sẽ giết một đôi!"
Giọng điệu của Hồ Lục gia rất bá đạo và ngang ngược, như thể không đặt Tà giáo Mắt Quỷ vào trong mắt.
Hồ Lục gia càng như vậy, tôi càng có thêm niềm tin.
Nếu quả thực là như vậy, vậy thì sự cố kỵ của chúng tôi sẽ nhỏ hơn nhiều.
Chỉ cần thực lực của bản thân đủ mạnh, hoàn toàn có thể buông tay mà làm, đánh không lại thì “mời người”.
Sau đó, tôi ở miếu Thành Hoàng trò chuyện với Hồ Lục gia một lúc.
Ngoài việc cho tôi thêm tự tin và phô trương “cơ bắp” của Hồ tộc, Hồ Lục gia còn nói đến việc sẽ báo cáo chuyện này với Thánh mẫu, ông ấy muốn sử dụng sức mạnh của Hồ tộc để giúp tôi tìm Trương Tử Đào trước và trực tiếp giải quyết cậu ta...
Sau khi cảm ơn, tôi đưa lễ vật tới, Hồ Lục gia vừa nhìn thấy con gà vàng kia đã sáng rực hai mắt.
Ông ấy cũng không thèm bận tâm đến hình tượng của mình, lập tức tóm lấy cổ của một con gà vàng rồi cắn một miếng, trong miệng đều là lông gà.
Mặc dù Hồ Mỹ không thích tôi, nhưng sau khi thấy con gà lớn màu vàng mà tôi đưa tới cũng không chút khách khí mà cầm lên ăn...
Thấy hai con Hồ Ly đã bắt đầu thưởng thức món gà vàng, tôi không làm phiền nữa mà lập tức rời đi ngay.
Sau khi rời khỏi miếu Thành Hoàng thì không khỏi thở dài một hơi.
Có Hồ tộc ủng hộ, tôi còn sợ chuyện gì nữa?
Tất nhiên, chuyện tiếp theo mà tôi cần làm chính là muốn đến Thái Tử gia Long Phát một chuyến.
Đầu tiên là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên giữa tôi và Trương Tử Đào của Tà giáo Mắt Quỷ, dù sao thì Tà giáo Mắt Quỷ cũng là kẻ thù không đội trời chung của Mộ Dung Ngôn, vì vậy để cô ấy nắm giữ càng nhiều tin tức cũng không phải là điều gì xấu.
Thứ hai, cũng là chuyện quan trọng nhất, tôi muốn đến gặp Mộ Dung Ngôn.
Trước đó lúc tôi nổi giận với Mộ Dung Ngôn, cô ấy đã giận tôi rất lâu.
Bây giờ cơn giận của cô ấy gần như đã tiêu tan, cho nên tự mình đến nhà của Mộ Dung Ngôn cũng tốt…
Vì vậy, sau khi tôi rời khỏi miếu Thành Hoàng, đã đi thẳng đến Quỷ Mã Lĩnh.
Bởi vì trong lòng khá lo lắng, cho nên tốc độ so với trước đã nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa con đường này cũng không phải là lần đầu tiên tôi đi, tôi cũng đã khá quen thuộc rồi, cho nên vốn hành trình ban đầu sẽ kéo dài hai giờ nhưng chỉ mất một tiếng rưỡi là tới nơi.
Quỷ Mã Lĩnh vẫn giống như trước, tràn ngập Quỷ khí, âm khí rất nặng.
Càng đi sâu vào trong núi thì nhiệt độ càng giảm.
Bây giờ đang là cuối thu, sắp sang đông, nhưng khi đến đây lại càng cảm thấy lạnh lẽo hơn, giống như trời đông giá rét vậy.
Nhưng ngay khi sắp đến Mộ Dung phủ, tôi đã sững người một chút rồi dừng lại tại chỗ.
Bởi vì sau khi nhìn vào hai lòng bàn tay của mình, chúng trống rỗng.
Hôm nay tôi đến thì nên nói thế nào đây, cho dù là giáp mặt nói lời xin lỗi, lẽ nào tôi cứ đến đây bằng tay không sao, làm như thế sao mà được?
Cảm giác có chút không thích hợp, vừa rồi đang đi tới thì lại nhìn thấy bên ngoài có mấy đóa hoa cúc dại, màu sắc còn rất đẹp.
Không phải nói con gái đều thích hoa sao? Thế là tôi quay lại hái một nắm hoa cúc dại làm quà, lát nữa đưa cho Mộ Dung Ngôn.
Sau khi hái hoa xong, bước chân của tôi cũng nhanh hơn.
Một lúc sau, đã thấy được Mộ Dung phủ.