Thi Muội (Dịch Full)

Chương 492

Chương 492 Chương 492

Mộ Dung phủ vẫn như vậy, khí thế bàng bạc, cao môn khoát phủ.

***Khí thế bàng bạc, cao môn khoát phủ***: Có nghĩa là một nơi vừa uy nghiêm vừa tráng lệ lại còn là nơi chỉ dành cho những nhà quyền quý thời xưa ở.

Trước cổng có hai con sư tử đá lớn, hai bên đường nở đầy hoa ba màu, trắng, tím, đỏ.

Dường như nơi này chưa từng thay đổi, cũng không bị ảnh hưởng bởi các mùa.

Đương nhiên chuyện này tôi biết rất rõ, đây đều là ảo tưởng.

Chờ đến sáng sớm hôm sau, nơi đây chính là một mảnh hoang vu, chỉ còn cỏ dại và một đám người giấy trắng mà thôi.

Hít một hơi thật sâu, sau đó tôi hướng về phía cửa lớn gõ mấy lần.

"Cộc, cộc, cộc."

Âm thanh vừa vang lên, từ bên trong truyền đã đến giọng nói của Mạc bà bà: “Ai đó!”

"Mạc bà bà, là con, Đinh Phàm!"

"Ha ha ha, thì ra là cô gia! Mời vào..."

Nói xong liền mở cửa.

Một bà lão già nua, tay cầm quải trượng đầu rồng đứng ở trước mặt tôi.

Tôi khom người, chắp tay vái chào với Mạc bà bà, Mạc bà bà nhìn thấy trong tay của tôi còn đang cầm một bó hoa, lập tức cười “ ha ha” vài tiếng, khàn khàn nói: "Cô gia, tiểu thư đang ở sân sau luyện kiếm, để tôi dẫn cậu đi tìm tiểu thư!"

Mẹ kiếp, luyện kiếm? Con gái không phải nên tập nhảy sao? Mộ Dung Ngôn này quả nhiên có tiềm chất của nữ bạo long mà, hỏi sao cô ấy lại hung dữ như vậy.

Tôi sửng sốt một lúc, nhưng vẫn “ừm” hai tiếng, rồi dưới sự dẫn dắt của Mạc bà bà, đi tới sân sau.

Nhưng dọc theo con đường này, tôi phát hiện ở chỗ này đã có nhiều người hầu xa lạ hơn.

Mà những người hầu này, từng mười một đều mang trên mình khuôn mặt tái nhợt, quần áo sặc sỡ, nhất định là người giấy rồi.

Chỉ là tại sao lại có nhiều người giấy như vậy, Mộ Dung Ngôn và Mạc bà bà đã tìm ở đâu?

Nếu bọn họ cần thứ này, có thể tới tìm chúng tôi mà!

Trong trường hợp nếu có đủ tài liệu, tôi và sư phụ bật hết công suất thì một ngày có thể làm ra ba mươi hay bốn mươi cái mà không hề bị gián đoạn.

Nhưng cuối cùng tôi cũng không lên tiếng hỏi, chờ đến khi tôi ôm bó hoa cúc đi tới sân sau, liền nghe thấy tiếng múa kiếm.

Đi vòng qua một hòn non bộ, tôi chợt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như tiên nữ linh hoạt mà kỳ ảo đang vũ động trường kiếm, dáng người của cô ấy mỹ diệu tuyệt luân*, tư thái xinh đẹp động lòng người.

***Mỹ diệu tuyệt luân***: Khéo đẹp vô cùng, không gì hơn được.

Trong mắt tôi, mỗi một chuyển động của cô ấy dường như đều không chê vào đâu được, hoàn mỹ không tì vết.

Người này không ai khác chính là chủ nhân của Mộ Dung phủ, cũng là cô vợ quỷ bạo long Mộ Dung Ngôn của tôi.

Ngoại trừ tính cách của cô ấy không dám khen tặng ra, khi nói đến chiêu kiếm này của cô ấy, hoàn toàn không phải là luyện kiếm mà là múa kiếm, một điệu múa kiếm đầy mãn nhãn.

Tôi trố mắt nhìn, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, nhìn đến ngây dại.

Mạc bà bà thì rất cung kính mà đứng sang một bên, nói với Mộ Dung Ngôn đang luyện kiếm: "Tiểu thư, cô gia tới thăm ngài!"

Mộ Dung Ngôn cũng không có dừng lại, trong miệng đột nhiên hừ lạnh một tiếng, vung một kiếm xuống, “Ầm” một tiếng, trực tiếp khiến tảng đá lớn bị bổ làm đôi, mà chuyện này cũng làm tôi nổi đầy gân xanh, trong lòng phát lạnh.

Nhưng còn chưa hết, sau một kiếm này, Mộ Dung Ngôn tại chỗ nhặt lên một thanh kiếm sắc bén, thanh kiếm sắc bén đó trực tiếp bay về phía của tôi.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Ngôn khẽ kêu lên một tiếng: "Tiếp lấy!"

Nghe vậy, tôi cũng lập tức phản ứng lại, mắt thấy trường kiếm đang bay về phía mình, cũng không nghĩ nhiều, lập tức nắm lấy chuôi kiếm.

Nhưng còn chưa đợi tôi đứng vững, Mộ Dung Ngôn đột nhiên lại đánh tới: "Xem kiếm..."

*****************

Mộ Dung Ngôn giơ kiếm đánh đến, căn bản không cho tôi có quá nhiều cơ hội để suy nghĩ.

Nhưng trong tình huống này, tôi không chút do dự mà giơ thanh kiếm trong tay lên, đánh thẳng về phía của cô ấy.

"Ầm" một tiếng, đòn tấn công của Mộ Dung Ngôn trực tiếp bị chặn lại.

Nhưng Mộ Dung Ngôn lại mở miệng nói: "Chậm quá!"

Nói xong, cô ấy lại tấn công tôi thêm lần nữa, tốc độ rất nhanh.

Mà lực đạo cũng có chút mạnh, mặc dù Mộ Dung Ngôn là một cô gái, nhưng lực ở cổ tay đã trực tiếp chấn đến mức làm cho hàm của tôi tê dại, trường kiếm trong tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.

Thấy Mộ Dung Ngôn lại tấn công thêm lần nữa, tôi cũng không dám sơ suất, vội vàng ném đóa hoa cúc trong tay còn lại cho Mạc bà bà: “Mạc bà bà giữ hộ con nhé!”

Vẻ mặt của Mạc bà bà tràn ngập nụ cười, rồi "ha ha" cười một tiếng, nhưng một phát đã nắm được đóa hoa cúc dại của tôi, sau đó đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm vào tôi và Mộ Dung Ngôn.

Lúc này, tôi nắm chặt kiếm gỗ đào, bắt đầu liên tục chống đỡ đòn tấn công của Mộ Dung Ngôn.

Bình Luận (0)
Comment