Thi Muội (Dịch Full)

Chương 493

Chương 493 Chương 493

Nhưng kiếm pháp của Mộ Dung Ngôn rất lợi hại, mỗi khi ra đòn, góc độ của cô ấy đều rất xảo quyệt, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Tất nhiên, tôi biết rất rõ việc Mộ Dung Ngôn đã nhường tôi một bước. Nếu không lấy đạo hạnh hiện tại của cô ấy, sợ rằng ngay cả một chiêu tôi cũng không đỡ nổi.

Cho dù là như vậy, trong lòng tôi lại càng lộ ra vẻ biệt khuất. Bị một cô gái đè lên đánh như vậy, cảm giác này có vẻ không được tốt lắm.

Nhưng mà sau khi tôi vội vàng ứng phó một hồi, Mộ Dung Ngôn đột nhiên lại mở miệng nói: "Chuẩn bị đi, tôi muốn dùng lực!"

Khi nghe đối phương muốn dùng lực, tôi cũng đột nhiên nghiến răng nghiến lợi mà phát ra những tiếng gầm gừ như bị bóp nghẹt.

Không đợi đối phương kịp hành động, tôi đã nắm chặt trường kiếm của mình và chém về phía Mộ Dung Ngôn trước.

Mộ Dung Ngôn thấy tôi bay lên không trung chém xuống một kiếm, trên mặt của cô ấy lại lộ ra vẻ khinh thường.

Cô ấy đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, khẽ vẩy trường kiếm trong tay một cái, trực tiếp đánh vào phía trên lưỡi kiếm của tôi, làm lệch quỹ đạo tấn công của tôi.

Kết quả là, một kiếm này của tôi chém lệch sang người cô ấy.

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sau khi Mộ Dung Ngôn làm chệch hướng kiếm của tôi, cô ấy cũng không chút khách khí mà đạp tới một cước.

Tốc độ cực nhanh, cho dù tôi có muốn trốn cũng không có cơ hội.

Tôi chỉ cảm thấy ở ngay phần bụng truyền đến một cảm giác đau nhói, sau đó cả người “rầm” một tiếng mà bay lộn ngược về phía sau, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất.

“Ôi đau chết mất!” Tôi ôm bụng, chậm rãi từ dưới đất đứng lên.

Nhưng Mộ Dung Ngôn lại trợn mắt nhìn tôi: “Còn không biết xấu hổ mà kêu đau, căn bản không có kiếm chiêu, toàn là sơ hở!”

Bị Mộ Dung Ngôn đả kích không thương tiếc, mặc dù trong lòng tôi có chút không cam lòng, nhưng lại không còn gì để phản bác.

Bởi vì tôi thực sự chưa từng học qua bất kỳ kiếm pháp nào một cách có hệ thống, chứ đừng nói đến việc hiểu kiếm chiêu là gì.

Khi tôi sử dụng kiếm gỗ đào để đối phó với mấy con quỷ đó, cũng chính là chiêu thức đánh nhau theo kiểu đầu đường xó chợ, cho nên làm sao có thể hạ gục đối thủ, đánh như thế nào, cần dùng kiếm chiêu gì?

Theo tôi, lần này Mộ Dung Ngôn tìm tôi so kiếm, nhất định là muốn nhân cơ hội này để đánh tôi.

Nếu không, tại sao một cước kia lại dùng sức như vậy chứ? Suýt chút nữa đã khiến tôi bị nội thương luôn rồi.

Cùng lúc đó, Mạc bà bà đã đưa bó hoa cúc dại mà tôi hái được cho Mộ Dung Ngôn: “Tiểu thư, đây là thứ mà cô gia muốn tặng cho ngài!”

Mộ Dung Ngôn sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn đóa hoa cúc này, nhưng vẫn dùng một tay cầm lấy.

Cô ấy liếc nhìn tôi vài lần, rồi nói với tôi: "Đinh Phàm, anh thật biết lãng mạn nhỉ! Vậy mà còn biết tặng hoa cho con gái! Nhưng anh đưa hoa cúc đến đây là có ý gì? Còn nữa, có phải bó hoa cúc này được hái ở bên ngoài chỗ sườn núi khu mộ cổ, đúng không?”

Nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tôi cười "ha hả" hai lần: "Không phải hôm nay trời lạnh sao! Cho nên mới không có loại hoa nào khác, hơn nữa là do tôi thấy bông hoa cúc này rất đẹp, cho nên tôi mới đi hái tặng cho cô, nhưng nếu cô không thích hoa cúc vậy lần sau tôi sẽ tặng cô loại khác!”

Mộ Dung Ngôn nhìn dáng vẻ ngây ngô của tôi, "Phốc" một tiếng rồi cười nói: "Được! Nể tình anh có thành ý như vậy, tôi nhận!"

Sau khi thấy nụ cười này của Mộ Dung Ngôn, tôi cảm thấy thật ấm áp, nhịp tim cũng đập “thình thịch", cảm giác rất kỳ lạ kia cũng rất tuyệt vời...

Sau một lúc thì tôi mới định thần lại và nhớ ra chuyện quan trọng của hôm nay.

Cho nên, tôi vội vàng nói với Mộ Dung Ngôn: “Hôm nay tôi tới đây là muốn nói với cô một chuyện!”

"Được! Nói đi!" Mộ Dung Ngôn cầm hoa cúc, vừa cắt tỉa lá cây của hoa cúc vừa lơ đãng nói.

Tôi cũng không nói nhảm, nhanh chóng giải thích nhân quả của việc gặp lại Trương Tử Đào trước.

Mộ Dung Ngôn nghe thấy tôi lại vướng vào rắc rối với giáo Tà giáo Mắt Quỷ, không khỏi nhíu chặt lông mày.

Nhưng ngay lập tức lại thả lỏng, ngẩng đầu nhẹ giọng nói với tôi: "Không sao, chọc thì chọc thôi, có tôi ở đây thì anh sẽ không có chuyện gì đâu!"

Thấy Mộ Dung Ngôn bình tĩnh như vậy, tôi cảm thấy chuyện này khác với những gì mình tưởng tượng.

Dù sao trước đó vài ngày, Mộ Dung Ngôn đã tự mình đến gặp và bảo tôi, nếu sau này gặp phải giáo đồ của Tà giáo Mắt Quỷ thì tận lực tránh xa, miễn cho lại vướng vào tai họa.

Nhưng hiện tại, Mộ Dung Ngôn lại hời hợt nói như vậy khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của tôi, Mộ Dung Ngôn lại cười nhạt một tiếng: “Đừng lo lắng quá, chọc thì cũng chọc rồi, lo lắng như vậy để làm gì? Hơn nữa, Trương Tử Đào mà anh nói đến căn bản là không nên hồn, cho nên tôi chưa từng nghe nói qua. Mà ở bên trong tà giáo kia, bạn học kia của anh cũng chỉ có thể coi là đệ tử đời thứ chín, hơn nữa năng lực của đệ tử đời thứ chín rất nhỏ, cho nên không đủ gây sợ."

Bình Luận (0)
Comment