"Hơn nữa, anh bây giờ đã là xuất mã của Hồ tộc, lại có Hồ Lục gia đang trông coi thị trấn của anh, cho nên cái tên yêu nhân mà anh đã nói, sẽ không dám làm gì anh đâu."
Những gì Mộ Dung Ngôn nói là rất có căn cứ, hoàn toàn không hề lo lắng đến chuyện Trương Tử Đào sẽ tìm cách trả thù tôi.
Tuy nhiên, tôi vẫn đưa ra câu hỏi của mình: "Thi Muội, nếu chẳng may Trương Tử Đào tìm vị sư tôn đó hoặc một tên yêu nhân mạnh hơn đến đây thì phải làm sao? Hơn nữa, nếu bọn họ đến, có khả năng sẽ phát hiện ra tung tích của cô."
Mộ Dung Ngôn nghe xong, vẫn không thèm để ý: “Yên tâm đi, tôi lựa chọn định cư ở đây đương nhiên là có lý do, anh có còn nhớ rõ chuyện lần trước đã nói với tôi không, chuyện anh đã gặp phải âm binh quá cảnh ấy?"
Tôi sững người một lúc, rồi gật đầu.
Đúng vậy, lúc trước khi tôi đang thu thập tro hương ở trong miếu Thành Hoàng, tôi quả thực đã gặp một đội âm binh quá cảnh ở trên đường trở về.
Nếu không phải lúc ấy Dương Tuyết đột nhiên xuất hiện và sử dụng bùa chú đặc biệt của cô ấy, lão Phong và tôi rất có thể đã bị âm binh câu mất hồn.
Nhưng cái này thì có thể nói rõ chuyện gì? Sau đó tôi liền hỏi ngược lại một câu: "À, lúc đầu thì đúng là đã gặp qua một lần. Nhưng cái này thì có nghĩa gì?"
Mộ Dung Ngôn mỉm cười: "Trong vòng bán kính năm mươi dặm có một cái Âm Lộ, cho dù những yêu đạo kia dám làm càn thì bọn chúng cũng không dám động thổ ở trên đầu của Thái Tuế, nếu bọn chúng thật sự không sợ chết, đến lúc đó chỉ cần dùng một chút thủ đoạn thì hoàn toàn không cần chúng ta động thủ, sẽ tự khắc có người thu thập bọn chúng..."
Nghe lời này của Mộ Dung Ngôn, đầu óc của tôi bị chấn động mạnh.
Khá lắm, khó trách Mộ Dung Ngôn có thể bình tĩnh như vậy, hoá ra cô ấy còn giữ một tay như vậy.
Nhưng tôi vẫn do dự một chút, cảm thấy không đúng!
Nếu mọi chuyện đúng là như vậy, tại sao Mộ Dung Ngôn có thể ở đây lâu dài như thế? Điều này chẳng phải cũng rất nguy hiểm sao?
"Âm Lộ" là gì? Đó là con đường nối liền âm phủ với dương gian, đồng thời cũng là con đường duy nhất mà quỷ sai nhất định phải đi qua để lên bắt quỷ hồn.
Nói cách khác, năm mươi dặm xung quanh chúng tôi sẽ có một con đường như vậy, địa điểm ở gần miếu Thành Hoàng.
Nếu đúng là như vậy thì những yêu nhân làm trái với thiên đạo, tai họa cho dân gian này, đương nhiên là tội ác tày trời, cho nên mới không dám tùy tiện tới gần khu vực xung quanh Âm Lộ.
Một khi đụng phải những âm sai này, nhất định sẽ có kết cục rất thảm.
Không chỉ bị câu mất hồn phách, sau khi xuống dưới địa phủ nhất định sẽ bị đánh vào mười tám tầng Địa Ngục chịu khổ...
Nhưng chỗ mà tôi không hiểu cũng nằm ở đây.
Nếu đúng là như vậy, chẳng phải Mộ Dung Ngôn cũng sẽ gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào sao?
Khoảng cách từ Thái Tử gia Long Phát này đến miếu Thành Hoàng còn gần hơn cả trấn Thanh Thạch của chúng tôi.
Mạc bà bà đứng bên cạnh tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của tôi, lúc này lại cười “ha hả” vài tiếng: “Cô gia, cậu cứ yên tâm, mặc dù Âm Lộ ở đây, nhưng mộ địa của tiểu thư và của bà già này cũng ở chỗ này, chỉ cần chúng tôi không nhiễm phải oán khí hung ác, đương nhiên là sẽ bình an vô sự..."
*******************
Nghe Mạc bà bà nói xong, thần kinh căng thẳng của tôi lập tức thả lỏng.
Nói như vậy, cả Mộ Dung Ngôn và Mạc bà bà đều sẽ không gặp nguy hiểm.
Làm cái nghề này, chúng tôi tự nhiên biết sự khác biệt giữa một con quỷ có mộ địa và một con quỷ không có mộ địa là gì.
Một quỷ hồn không có mộ địa, ngoài việc chịu dãi gió dầm mưa ở bên ngoài, còn có thể nước chảy bèo trôi.
Sau khi lang thang trong một khoảng thời gian, sẽ dần mất đi lý trí, sau đó sẽ biến thành một cái xác không hồn.
Nếu may mắn, lang thang vào một ngôi nhà dột nát không người ở, hoặc là lang thang ở các ngôi chùa miếu xung quanh rồi bị chút hương hoả và kinh sách lây nhiễm, sau đó có thể lấy lại được thần trí.
Nếu thiếu may mắn, sẽ bị âm sai mang về địa phủ.
Nhưng loại quỷ không có mộ địa này, cho dù có đi xuống địa phủ, cũng khó có thể đầu thai trở lại, giống như hắc hộ vậy.
Do đó, mộ địa này không chỉ là chỗ ở của quỷ hồn, mà còn là thẻ căn cước cư dân hợp pháp.
Chỉ khi có mộ địa, những quỷ hồn này sẽ không bị nhiễm phải oán khí sát khí hung lệ, nói như vậy chính là bọn chúng được phép ở lại dương gian thêm một đoạn thời gian, hơn nữa còn có thể tùy thời mà báo cáo với bên dưới.
Còn về quy cũ và ranh giới như thế nào thì tôi không rõ lắm.
Nhưng chỉ cần có mộ địa, không có oán khí sát khí hung lệ, vậy thì cho dù Mộ Dung Ngôn và Mạc bà bà không có hồn cách, nhưng có mộ địa thì không cần phải lo ngại gì cả.