Đồng thời, đám yêu nhân kia, làm gì có ai mà không có oán khí quanh thân chứ?
Một khi loại người này bị âm sai gặp được, chắc chắn sẽ bị bắt rồi đưa đến Âm phủ.
Tùy theo tội nghiệt của mình mà phải chịu những sự trừng phạt khác nhau. Nhưng người đó nhất định sẽ bị ném vào mười tám tầng địa ngục, vô phương cứu chữa.
Bởi vậy, miễn là có Âm Lộ ở gần đó, khu vực của chúng tôi chính là "cấm địa" của những yêu đạo đó.
Nghĩ đến đây, tôi chậm rãi thở ra một hơi, sau đó nói với Mộ Dung Ngôn và Mạc bà bà: "Vậy là tốt rồi, như thế thì tôi cũng có thể yên tâm!"
Mộ Dung Ngôn lại nở một nụ cười nhẹ: "Tên đàn ông cặn bã chết dẫm này, cũng không tệ lắm! Hôm nay chẳng những biết mang hoa đến cho tôi, mà còn biết quan tâm đến sự an toàn của chúng tôi, xem ra anh cũng không phải là một tên bã đậu hết thuốc chữa!"
Vốn dĩ tâm tình của tôi còn rất tốt, nhưng sau khi nghe xong lời này của Mộ Dung Ngôn, tôi trợn mắt tại chỗ, cũng không thèm tranh cãi với cô ấy.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi không nói chuyện thì cũng không tiếp tục trêu chọc tôi nữa, mà lên tiếng nói với tôi: “Tên đàn ông cặn bã chết dẫm này, không cần lo lắng về chuyện của Tà giáo Mắt Quỷ nữa đâu, những tên trưởng lão có địa vị và thực lực ở giáo phái sẽ không tới, cho dù bọn chúng tới đây thì sao chứ, đối phó với bọn chúng cũng không phải chuyện khó khăn gì!"
"Đúng vậy, còn nữa! Kiếm chiêu của anh thật rác rưởi, đêm nay cũng đừng trở về nữa, để tôi dạy cho anh một bộ kiếm pháp, miễn cho sau này ra ngoài làm việc lại khiến tôi mất mặt!"
Mộ Dung Ngôn không chút khách khí với tôi, bản chất của nữ bạo long lập tức lộ rõ.
Nhưng Mộ Dung Ngôn chính là như vậy, cho nên tôi cũng lười phản bác.
Cho dù tôi có phản bác lại thì cũng vô ích, bởi vì như thế nào thì tôi cũng sẽ bị đánh hoặc là tiếp tục bị chế giễu.
Vì vậy, tôi gật đầu với Mộ Dung Ngôn một cái để bày tỏ sự đồng ý của mình.
Tiếp theo, Mộ Dung Ngôn lại đưa đóa hoa cúc đó cho Mạc bà bà, sau đó cầm một thanh trường kiếm lên rồi múa kiếm, tiếp theo chính là yêu cầu tôi làm theo.
Vừa rồi tôi đã lĩnh giáo qua kiếm pháp của Mộ Dung Ngôn, uyển chuyển nhanh nhẹn, công kích sắc bén, góc độ xảo diệu.
Nó thực sự mạnh hơn hàng trăm lần so với kiếm pháp chém lung tung như đầu đường xó trợ kia của tôi, chính vì thế mà tôi cũng cầm thanh trường kiếm ở bên cạnh lên rồi nghiêm túc học tập.
Ngày thường, Mộ Dung Ngôn có chút tàn bạo đối với tôi, động một tý là sẽ dọa nạt tôi và thậm chí đánh tôi.
Nhưng thời điểm truyền thụ kiếm pháp cho tôi như lúc này, lại có vẻ rất cẩn thận, thậm chí còn không phát cáu với tôi.
Thỉnh thoảng, cô ấy sẽ dán vào người tôi, sau đó chỉ điểm tư thế cho tôi, bởi vì khoảng cách quá gần, mái tóc đen của cô ấy thậm chí còn vương trên gò má của tôi, mùi thơm thoang thoảng khiến người ta mê say ...
Cứ như vậy, tôi ở lại Mộ Dung phủ ngẩn ngơ cả một đêm.
Vì thời gian có hạn cho nên tôi cứ ở đây vừa luyện kiếm vừa học chiêu thức.
Hơn nữa còn không được gián đoạn, Mộ Dung Ngôn cũng không để tôi nghỉ ngơi, nói là đã học thì phải học một lượt.
Kết quả là, chờ đến khi tôi có thể hoàn thành một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh thì đã mệt đến thở không ra hơi.
Lúc này, Mộ Dung Ngôn mới để tôi đi nghỉ ngơi, đồng thời cũng căn dặn tôi sau khi trở về phải tăng cường tu luyện, nếu học thành công, sau này sẽ có trợ giúp rất lớn cho tôi.
Tôi đương nhiên là hoàn toàn tin chắc vào chuyện này.
Vì quá mệt mỏi cho nên tôi muốn dựa hòn non bộ nghỉ ngơi một lúc.
Kết quả là vừa dựa vào một lúc, cả người đã lăn ra ngủ.
Chờ đến khi tôi mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng.
Nhìn vào nơi mình đã dựa vào, cái này nào phải là hòn non bộ gì chứ, rõ ràng là một tảng đá lớn màu xanh.
Bốn phía xung quanh Mộ Dung phủ cũng đã thay đổi diện mạo, nơi này đã biến thành một khu rừng cằn cỗi.
Rõ ràng trong tay đang cầm một thanh trường kiếm sắc bén, nhưng lúc này lại biến thành một nhánh cây khô.
Cảnh tượng mà tôi đã nhìn thấy tối qua chính là ảo giác, ngoại trừ Mộ Dung Ngôn và Mạc bà bà, hết thảy đều là giả.
Nghĩ đến đây, tôi trực tiếp vứt cành khô ở trong tay, dự định rời đi.
Nhưng vào lúc này, tôi lại phát hiện ở ngay trước ngực của mình có thêm một bộ váy cũ của phụ nữ đang đắp kín.
Tôi sững người một lúc, từ từ cầm nó trên tay.
A! Cái này là thật!
Hơn nữa bộ váy này còn có mùi hương quen thuộc, đây là của Mộ Dung Ngôn sao?
Trong lòng khẽ nảy lên một nhịp, bộ váy này nhất định là của Mộ Dung Ngôn không thể sai được, hơn nữa còn là một bộ váy hàng thật giá thật.
Chắc là tối hôm qua Mộ Dung Ngôn thấy tôi luyện kiếm quá mệt mỏi, sau đó tựa vào chỗ này ngủ thiếp đi, cho nên mới lấy quần áo đắp cho tôi, phòng khi trời lạnh.