Nghĩ đến đây, trong lòng của tôi dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm không rõ, một cảm giác khó tả nhưng ấm áp.
Tôi cầm lấy quần áo chậm rãi đứng dậy, nhìn xung quanh một lượt, trên mặt mang theo nụ cười: "Cảm ơn Thi Muội, tôi sẽ để bộ váy ở đây cho cô, khi nào rảnh tôi lại đến thăm cô!"
Nói xong, tôi đặt bộ váy lên tảng đá xanh kia, sau đó chuẩn bị rời đi.
Kết quả là, giọng nói của Mộ Dung Ngôn mơ hồ truyền đến bên tai tôi: "Bộ váy đều bị anh vò cho xấu rồi, đồ tôi muốn mua đã được thêm vào trong giỏ hàng của anh. Cho nên khi đến ngày 11 tháng 11, anh nhớ thanh toán hết cho tôi đấy!"
Nghe vậy, tôi hoàn toàn chết lặng.
Chuyện gì vậy? Giỏ hàng, ngày 11 tháng 11, thanh toán hết?
Tôi vội lấy điện thoại di động ra, sau đó mở ra giỏ hàng.
Kết quả là vừa nhìn vào giỏ hàng kiểm tra, những thứ vụn vặt tổng cộng lại có đến hơn 20 mặt hàng, bao gồm quần áo nữ phong cách Hàn Quốc, áo khoác dài Cashmere, quần jean lưng cao theo phong cách retro, còn có rất nhiều loại giày cao gót mũi nhọn chống trượt thoải mái, v.v. ...
Mẹ nó! Cái quái gì thế này? Tại sao lại nhiều như vậy chứ?
Bây giờ ngay cả nữ quỷ cũng săn sale ngày 11 tháng 11 luôn rồi à?
Mới vừa rồi trong lòng còn cảm thấy ấm áp, bây giờ lại cảm thấy khắp người khó chịu.
Chỉ vì một bộ váy này, hơn nữa còn được đắp nguyên một đêm, bây giờ còn phải dùng nguyên một giỏ hàng để trả lại, cái này còn thiên lý gì nữa?
“Cái này, cái này không phải là hơi, có chút nhiều rồi không!” Tôi nói với vẻ cay đắng.
Tiền lương mà sư phụ đưa cho tôi chỉ có 1200 tệ cộng với tiền hoa hồng, còn bao lì xì mà Văn tiên sinh đã đưa trước đó gần như được dùng để mua một chiếc điện thoại di động mới.
Tôi liếc nhìn bảng giá, tổng cộng hơn 5.000 tệ, số tiền lớn thế này thì tôi lấy gì để mua?
Kết quả là Mộ Dung Ngôn chỉ hừ lạnh một tiếng: "Tên đàn ông cặn bã chết tiệt kia, kêu anh đi mua có mấy bộ quần áo thôi mà lằng nhà lằng nhằng như vậy! Mấy trăm năm nay tôi không có quần áo mới để mặc đây! Còn nữa, những thứ này coi như là tiền học phí dạy kiếm pháp cho anh! Ngoài ra, tối hôm qua tôi đã giúp anh hỏi về đợt giảm giá của ngày 11 tháng 11 này rồi. Sau khi gom những thứ này với nhau thì giá của nó cũng chỉ khoảng 3000 tệ thôi. Còn anh có mua hay không thì tự mình nhìn mà xử lý đi, hừ ... "
Sau khi nói xong, giọng nói của Mộ Dung Ngôn không vang lên nữa, chỉ còn lại một mình tôi với vẻ mặt cay đắng và bất lực.
Hơn 3.000 tệ, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít.
Sau đó, tôi hít một hơi thật sâu, được đấy! Số tiền ít ỏi này vẫn phải gom góp lại, coi như là học phí dạy kiếm pháp, cũng coi như chính bản thân tôi tự mình mua mấy bộ quần áo cho cô vợ quỷ đáng thương đã mấy trăm năm không được mặc quần áo mới…
**************
Mộ Dung Ngôn đã lên tiếng, thì tôi còn có thể nói gì nữa?
Không còn biện pháp nào, chỉ có thể đáp ứng thôi.
Cho nên hiện tại đối với cánh rừng trống trải, tôi lên tiếng nói: “Được rồi! Đến lúc đó tôi sẽ mua đốt cho cô!”
Vừa dứt lời, âm thanh của Mộ Dung Ngôn lại truyền tới, bất quá lần này âm điệu có vẻ điềm tĩnh hơn rất nhiều: “Tốt! Vậy anh mau trở về đi!”
Tôi khẽ gật đầu, không nói thêm gì, xoay người rời khỏi nơi này.
Chờ đi ra khỏi Thái Tử gia Long Phát, hiện tại đã 10 giờ sáng, tôi chậm rãi trở về cửa hàng thì đã đến giữa trưa.
Sư phụ thấy tôi trở về, liền hỏi tôi tại sao lại đi lâu đến như vậy.
Tôi cũng không chần chờ, liền kể lại hết mọi chuyện vào tối hôm qua ở miếu Thành Hoàng và ở Thái Tử gia Long Phát cho sư phụ.
Sau khi nghe xong thái độ của Hồ lục gia và phân tích của Mộ Dung Ngôn, sư phụ liền giống như tôi trước đây, đều nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy yên lòng.
Không chỉ có như thế, tôi còn nói cho sư phụ biết chuyện tôi học kiếm nữa.
Sư phụ khẽ gật đầu, nói đây là chuyện tốt.
Ông ấy còn nói nếu là được vợ tôi truyền lại, thì tất nhiên nó không phải là một chiêu kiếm bình thường.
Kêu tôi tăng thêm thời gian luyện tập lên gấp đôi, để nâng cao năng lực chiến đấu của mình, hành tẩu giang hồ, bên cạnh đó cũng tránh khỏi bị thương không cần thiết……
Bởi vì tối hôm qua luyện kiếm cả đêm, hiện tại tôi buồn ngủ muốn chết đi được.
Sư phụ bảo tôi buổi chiều nghỉ ngơi thật tốt, chuyện này cứ để ông ấy đi tới thông báo với Độc đạo trưởng và những người khác, để tôi không cần phải lo lắng nữa.
Còn về sự tồn tại của Mộ Dung Ngôn, sư phụ tự nhiên sẽ biết chừng mực, tôi cũng không cần nói.
Buổi chiều ngủ một giấc thật đã, chờ tới lúc tôi thức dậy đã là chạng vạng.
Nhưng vì muốn nhớ lâu về chiêu kiếm, tôi liền cầm kiếm gỗ đào đi đến sân nhỏ ở phía sau cửa hàng để luyện tập, đồng thời quay video lại, miễn cho ngày sau lại quên.