Lý niệm của bọn họ đúng là không sai, mà điểm xuất phát này cũng rất tốt. Nhưng chúng tôi cũng không có thời gian để giải thích, chỉ có kết quả là bằng chứng tốt nhất.
Mặt khác, Tôn phu nhân thấy chúng tôi chống cự bác sĩ, cùng với sự giúp đỡ và thúc giục của Long phu nhân, cũng cho Tôn Tiểu Lân uống nước bùa chú.
Sau khi chủ nhiệm Chu nhìn thấy Tôn Tiểu Lân đã uống thứ nước bùa chú đó thì cả người tức đến xì khói.
"Bà, mấy người làm vậy chính là phong kiến mê tín, nếu như xảy ra chuyện gì, bệnh viện của chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!"
Khóe miệng của tôi lại cong lên một vòng cung: "Chủ nhiệm Chu đúng không! Có một số loại bệnh mà bác sĩ như ông chữa không khỏi, bùa chú của chúng tôi có tác dụng hay không, một hồi nữa sẽ biết hiệu quả!"
"Nước bùa chú của mấy người sao? Nói như vậy thì mấy người không phải là người nhà? Mấy người chính là những đạo sĩ phong kiến kia sao?" Sắc mặt của chủ nhiệm Chu trở nên nghiêm túc, ông ta là người có quyền uy ở nơi này, nhưng lại bị nhóm đạo sĩ chúng tôi thách thức uy tín, còn ra tay đánh cấp dưới của ông ta, khiến ông tức giận đến ngút trời.
Tôi xòe hai tay ra: "Không sai, chúng tôi là đạo sĩ, về phần có phải phong kiến hay không, ông nói gì đều không quan trọng!"
Tôi nhẹ giọng nói, nhưng chủ nhiệm Chu lại trừng mắt nhìn chúng tôi: "Các người đợi đấy, tôi đã gọi bảo vệ rồi, một lát nữa tôi sẽ đưa các người đến đồn cảnh sát..."
Chủ nhiệm Chu vừa dứt lời, Tôn tiên sinh, Tôn phu nhân đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh đột nhiên kêu lên: “Tỉnh rồi, tỉnh lại rồi, con trai của tôi tỉnh lại rồi!”
Mọi người nghe vậy lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tôn Tiểu Lân đang hôn mê bất tỉnh, vô phương cứu chữa đột nhiên tỉnh lại.
Đôi mắt của chủ nhiệm Chu cũng sáng lên, lộ ra vẻ cảm động.
"Mẹ, cha! Hai người, tại sao hai người lại khóc!" Sau khi Tôn Tiểu Lân tỉnh dậy liền mở miệng nói ra một câu như vậy.
Tôn tiên sinh và Tôn phu nhân nghe đến đây thì cả người kích động đến mức muốn hỏng luôn rồi.
Trong khoảng một tuần trở lại đây, cho dù Tôn Tiểu Lân có tỉnh lại, thì vẫn là trong trạng thái mê sảng, hồ ngôn loạn ngữ, chưa từng tỉnh táo hay nói chuyện bình thường như vậy.
Bây giờ nghe được Tôn Tiểu Lân nói như vậy, mặc dù giọng điệu yếu ớt, nhưng lại khiến hai người họ vô cùng kích động và vui vẻ, còn về phần của chúng tôi, càng tin Tôn Tiểu Lân đã bị Chuối Tây Tinh ám lại.
"Mẹ, mẹ đang cảm thấy vui vẻ thôi, con trai, rốt cục thì con cũng chịu tỉnh lại rồi!"
"Đúng vậy đó con trai, con tỉnh lại là tốt rồi! Có chư vị đạo trưởng ở đây, con sẽ không sao đâu."
"Mẹ! Đây là đâu? Tại sao con lại ở đây? Hình như con đã có một giấc mơ dài, rất dài..." Tôn Tiểu Lân tiếp tục.
Mà chủ nhiệm Chu đang đứng ở cửa lại hưng phấn nói: "Bệnh nhân tỉnh lại, đều là công lao của đội ngũ y bác sĩ của bệnh viện chúng tôi, mau để tôi xem một chút!"
Nói xong, chủ nhiệm Chu muốn đi tới.
Kết quả là chủ nhiệm Chu đã bị Tôn tiên sinh đứng chắn ngay trước mặt: "Mau cút sang một bên, bác sĩ lang băm. Ông đây đã tiêu tốn nhiều tiền như vậy, nhưng các người lại nói con trai tôi bị điên, còn nói con trai của ông đây không thể cứu được. Mấy người đã thấy chưa, vị đạo trưởng này chỉ lấy ra có một lá bùa, con trai của tôi đã tỉnh lại.”
"Người nhà bệnh nhân, cái này nhất định là trùng hợp, ông phải tin tưởng vào bác sĩ của chúng ta..."
"Trùng hợp cái em gái nhà ông, nhanh chóng cút ra ngoài cho tôi!"
Nói xong, Tôn tiên sinh tỏ ra mất kiểm soát, sau đó trực tiếp đuổi chủ nhiệm Chu và các bác sĩ khác ra ngoài.
Tất cả chúng tôi nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy lúng túng, cũng không thể nói chủ nhiệm Chu và nhóm bác sĩ này không có bản lĩnh như vậy được.
Bọn họ có thể làm việc ở trong một bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố, điều này đủ để thể hiện sự ưu tú của bọn họ.
Còn vấn đề duy nhất ở đây là Tôn Tiểu Lân không hề bị bệnh mà là bị yêu quái tinh dương khí.
Còn nữa, cái này không thể dùng y thuật thông thường của các y bác sĩ là giải quyết được, cho nên tôi cũng lên tiếng khuyên bảo Tôn tiên sinh vài câu, để ông ấy đừng kích động như vậy, cũng như giải thích lý do thực sự.
Cùng lúc đó, đám người sư phụ và Độc đạo trưởng cũng đến bên giường bệnh của Tôn Tiểu Lân và bắt đầu tìm hiểu "bệnh tình" của anh ta.
Đồng thời cũng muốn biết anh ta đã trải qua những chuyện để tạo điều kiện cho việc xây dựng kế hoạch tiếp theo ...
***********
Trong phòng chỉ còn lại mấy người chúng tôi, còn tất cả nhân viên y tế đều bị nhốt bên ngoài phòng.
Sau đó sư phụ và Độc đạo trưởng đã đi đến bên cạnh giường bệnh, bắt đầu tìm hiểu tình hình của Tôn Tiểu Lân.
Tuy nhiên, triệu chứng của Tôn Tiểu Lân này rõ ràng nghiêm trọng hơn rất nhiền so với Long Ngạo Thiên, mặc dù đầu óc của Long Ngạo Thiên choáng váng, nhưng sau khi tỉnh dậy, anh ta vẫn có thể nhớ được một số ký ức vỡ vụn và nỗi sợ hãi của mình đối với Chuối Tây Tinh.