"Chủ nhiệm Chu, hôm nay bệnh nhân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bên phía bệnh viện cũng đã phát ra thông báo bệnh tình nguy kịch!"
Cái người gọi là chủ nhiệm Chu nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó hướng về phía chỗ của chúng tôi nói: "Người nhà thân mến! Mặc dù bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch! Nhưng mọi người cũng không cần lo lắng, đội ngũ của tôi là giỏi nhất cả nước, bản thân tôi cũng bác sĩ hàng đầu trên thế giới, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu sống bệnh nhân! Kéo dài sự sống cho bệnh nhân rồi từ đó tạo nên kỳ tích y học."
Lời này của bác sĩ rất dễ nghe nhưng ý tứ ở bên trong thì ai cũng hiểu rất rõ ràng, Tôn Tiểu Lân đã không cứu nổi nữa rồi, hiện tại chỉ có thể sống được ngày nào thì hay ngày đó, còn bên phía bọn họ cũng sẽ cố gắng hết sức để kéo dài sự sống cho Tôn Tiểu Lân, hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra.
Sắc mặt của Tôn tiên sinh không được tốt, nhưng cũng không nói lời nào.
Thế nhưng sau khi chủ nhiệm Chu nói xong lời này, ông ta đã thấy Tôn phu nhân đang cầm trong tay một cốc nước sẫm màu muốn đưa cho Tôn Tiểu Lân uống.
Sau đó không thể không chọn cách vội vàng lên tiếng nói: “Người nhà bệnh nhân, bà đang làm gì vậy? Người bệnh còn chưa tỉnh, lại có dịch dinh dưỡng, cho nên không cần mớm nước làm gì, còn nữa, tại sao ly nước này lại có màu đen?"
Tôn phu nhân liếc nhìn Chủ nhiệm Chu một cái, sau đó nói: "Đây là nước bùa, đạo trưởng có nói sau khi uống xong ly nước này, con trai tôi sẽ có thể tỉnh lại!"
Sau khi mấy vị bác sĩ và y tá có mặt nghe thấy lời này, người nào người nấy đều ngơ ngẩn cả người.
Cùng lúc đó, cái tên chủ nhiệm Chu đã quát lớn một tiếng trước: “Nói hươu nói vượn, người nhà bệnh nhân phải tin tưởng vào bác sĩ, vào khoa học và đội ngũ của chúng tôi. Loại chuyện mê tín dị đoan này chỉ có thể khiến bệnh tình của bệnh nhân trở nên tồi tệ hơn. Tiểu Lý, đem thứ kia đổ đi!”
Nói xong, một nam bác sĩ trẻ tuổi chuẩn bị bước tới cướp lấy ly nước có chứa bùa chú.
Lão Phong lại trực tiếp đứng dậy, lạnh lùng nói: "Cút qua một bên!"
Bác sĩ nam trẻ tuổi ngây người tại chỗ, không thể phản bác hay ép buộc, một mặt ủy khuất mà nhìn về phía chủ nhiệm Chu.
Chủ nhiệm Chu tiếp tục nói: "Người nhà bệnh nhân không thể làm chuyện vô nghĩa như thế này được, nếu tiếp tục làm như vậy sẽ chỉ khiến bệnh tình càng thêm trầm trọng. Tôi không cần biết mọi người đã đi đâu mời đạo sĩ đến, nhưng mọi người phải tin tưởng vào tôi, bởi vì tôi chính là tiến sĩ của ngành y học lâm sàng tại trường Đại học Iowa ở Hoa Kỳ.”
"Là người nhà, mọi người nhất định phải nghe theo lời của Chủ nhiệm Chu, các ngươi làm bậy làm bạ như vậy sẽ càng khiến bệnh nhân thêm đau đớn, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng!"
"Đúng vậy, Chủ nhiệm Chu của chúng tôi là tiến sĩ của trường Đại học Iowa, cũng chính là một học viện y tế hàng đầu thế giới!"
"..."
Các bác sĩ và y tá trong phòng đang mồm năm miệng bảy luyên thuyên không thôi, bảo chúng tôi không được làm loạn như vậy nữa, yêu cầu Tôn phu nhân bỏ ly nước có chứa bùa chú xuống.
Tôn phu nhân cũng có chút không biết phải làm sao, không biết có nên cho con trai uống hay không.
Còn đám người sư phụ đang đứng ở bên cửa sổ cũng ngừng thảo luận.
Thậm chí Độc đạo trưởng còn cúi mặt xuống, mắng tại chỗ: "Tây y thì biết cái gì, mấy thứ của tổ tiên để lại thì không học, mới học được mấy chiêu của Tây y cẩu thí gì đó mà đã bắt đầu làm ầm ĩ! Tôn phu nhân, đừng để ý đến tên đó nữa, mau cho uống đi!”
Cái tên chủ nhiệm Chu này còn đang rất tự hào về danh hiệu tiến sĩ y khoa ở Iowa gì đó, hiện tại lại bị Độc đạo trưởng mắng cho không vuốt kịp mặt, khiến ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mà cái này cũng là một sự xúc phạm đến trình độ học vấn của ông ta, một sự chà đạp lên nhân cách cũng như coi thường quyền uy về y học của ông ta.
Hơn nữa cái thứ nước bùa chú này lại có màu đen thui thùi lùi, mà từ góc độ của người bình thường, bệnh nhân thực sự không thể uống thứ này được.
Sắc mặt của Chủ nhiệm Chu cũng tối sầm lại, mắt thấy Tôn phu nhân thật muốn cho uống, ông ta liền hét lên ngay tại chỗ: "Sao còn đứng đó? Mau ngăn bọn họ lại, gọi bảo vệ tới."
Lời vừa dứt, mấy tên bác sĩ ở xung quanh Chủ nhiệm Chu cũng lao lên.
Chứng kiến thế trận này, tôi và lão Phong đã đứng ở phía trước ngăn lại, hạ gục bất cứ kẻ nào đi qua.
Trong lúc nhất thời, người ở trong phòng bệnh ngã như ngựa đổ, rầm rầm liên hồi.
Tôi và lão Phong đương nhiên ra tay rất nhẹ, chỉ đẩy ngã bọn họ mà không làm bọn họ bị thương.
Trong hoàn cảnh xã hội hiện nay, để mỗi người tin vào vào thuật bùa chú hay yêu ma quỷ quái gì đó là điều không thể làm nổi.