Tôi tự nhận mình không phải là một người cao thượng, nhưng tuyệt đối không phải là người không thèm nói đạo lý.
Những lời nói của Chuối Tây Tinh, thật sự đả động tôi, chạm đến một trong những dây thần kinh của tôi.
Chỉ một câu thôi: để sống sót, tôi có lỗi gì?
Lời này của Chuối Tây Tinh, để làm tôi xuất hiện việc đấu tranh tư tưởng.
Lời nói của đối phương tuy là cầu xin tha thứ, nhưng tôi nghe ra lý do của nó.
Đối phương chủ động trêu chọc, sau đó tôi xuất hiện.
Nếu như tôi không giết chết đối phương, vậy thì tôi sẽ phải chết.
Các người nói đi tôi có lỗi gì? Chuyện này rõ ràng là đối phương tự tìm cái chết, hiện tại các người tìm tới cửa, phá yêu thân của tôi, lại muốn chém tận giết tuyệt bản thể của tôi.
Tôi cầu xin tha thứ và nhận sai, nguyện ý thay đổi triệt để, tuân theo phép tắc của các người, sau này không làm tổn thương con người, chỉ lấy cầm thú làm thức ăn, chỉ cầu mong được tha một mạng.
Nếu như các người cũng không đáp ứng điều kiện này, ai mới là ác, ai mới là tốt?
Nếu như chúng tôi trợ giúp mấy tên phú nhị đại tự mình tìm chết, giết chết một yêu quái chỉ vì muốn sống, đó chẳng phải là giúp kẻ ác sao??
Mà những người trừ tà như chúng tôi, sử dụng cờ hiệu “thay trời hành đạo”, có thật sự là đang thay thiên hành đạo không?
******************
Mấy lời nói của Chuối Tây Tinh đã làm nhiễu loạn tâm trí của tôi, làm trong lòng tôi đột nhiên có chút mâu thuẫn.
Nó nói đúng không? Có vẻ cũng không sai, đứng từ quan điểm của Chuối Tây Tinh mà nói, thì nó đã đúng.
Nó chỉ vì sự sống, cho nên mới giết người để hút dương khí.
Nhìn lại thì chúng tôi đang giúp ai? Chính một đám con nhà giàu, lại còn là hai người mà tôi không quen biết, nhưng hành động của tên Long Ngạo Thiên này, ban đầu ở nhà hàng chúng tôi đều thấy rõ ràng, trước mặt mọi người đã trêu chọc con gái nhà lành.
Cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ở chung với mấy người như vậy, hai tên phú nhị đại kia cũng không phải là người tốt lành gì.
Chúng nó giết người để sống, còn chúng tôi lại bởi vì mấy tên con nhà giàu ngang ngược mà giết chúng nó.
Nhìn thế nào, cũng thấy chúng tôi là kẻ xấu xa, đáng bị chửi rủi, còn đối phương là nạn nhân.
Tôi đơ người ra một lúc, sư phụ chợt nhíu mày khi thấy tôi đứng đó không nhúc nhích.
Sau đó liền nghe sư phụ tôi mở miệng nói: "Tiểu Phàm, con đang làm gì vậy? Còn không mau ra tay giết nó?"
"Tiểu Phàm, có phải Chuối Tây Tinh này đã mê hoặc tâm trí của cậu không?" Lão Tần gia cũng phụ quát lên một tiếng.
Nhưng tôi hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ quay đầu lại, nhìn sư phụ và những người khác, sau đó mở miệng nói: "Sư phụ, Độc tiền bối, lão Tần gia, nó là vì sự sống, còn chúng ta lại đang giúp đỡ mấy tên con nhà giàu. Có thể giết nó, nhưng chúng ta làm điều đó, có thực sự là đúng không?"
Sư phụ và Độc đạo trưởng không nghĩ tới tôi lại nói ra những lời như vậy, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng.
Ngay sau đó, sư phụ lại mở miệng nói với tôi: "Con nói nhảm gì vậy? Việc này có gì sai? Yêu quái vốn dĩ tàn ác, Chuối Tây Tinh này được sinh ra từ sự dâm ác, vốn không nên tồn tại trên đời này, con đừng để nó mê hoặc, mau ra tay đi!"
Sư phụ quát lớn, kêu tôi nhanh ra tay.
Tôi nhìn lại Chuối Tây Tinh, mà mặt người trên hoa chuối, lại lần nữa mang theo tiếng khóc nức nở nói với tôi, "Đạo trưởng, tôi chỉ muốn sống, cầu xin anh buông tha cho tôi!"
Trong lòng tôi rất rối rắm, nói thật, sau khi nghe những lời nói của Chuối Tây Tinh.
Nếu để tôi chọn giữa Chuối Tây Tinh và mấy tên nhà giàu ai có thể sống sót, thì tôi sẽ chọn Chuối Tây Tinh.
Nhưng mà, cho dù hôm nay tôi không ra tay, sư phụ và mấy người kia cũng sẽ không buông tha Chuối Tây Tinh trước mắt này.
Lời nói của sư phụ cũng không sai, Chuối Tây Tinh sinh ra từ sự dâm ác, mặc dù chúng nó vô tội, nhưng bản tính của chúng nó đúng là dâm ác.
Nếu hôm nay tôi buông tha cho nó, nó thật sự sẽ không hút dương khí của con người nữa sao?
Cũng giống như một con hổ, thực sự có thể làm cho nó ăn cỏ, điều đó sao có thể chứ?
Hít một hơi thật sâu, sau đó tôi mở miệng nói với Chuối Tây Tinh, "Mặc dù tôi không muốn giết cô, tôi cũng cảm thấy cô nói đúng. Nhưng tôi vẫn phải giết chết cô!"
"Vì, vì sao?"
"Bởi vì tôi không có sự lựa chọn…”
Nói xong, tôi dẫm hai chân, một kiếm xẹt qua.
Hoa chuối treo trên cây chuối, lập tức bị tôi chặt đứt, trực tiếp rơi thẳng xuống đất.
Cây chuối run rẩy liên tục, phát ra từng đợt tiếng kêu gào, chỗ bị chém đứt, lại càng chảy ra từng dòng máu đỏ.
Nghe tiếng kêu gào của Chuối Tây Tinh, tôi không do dự nữa, rút ra một cái xẻng ngắn, bắt đầu chém xuống cây chuối.
Cây chuối mặc dù lớn, nhưng không rắn chắc, trong từng tiếng kêu gào và cầu xin tha thứ, cây chuối ầm ầm sụp đổ.