Thi Muội (Dịch Full)

Chương 544

Chương 544 Chương 544

Mánh khóe để làm được việc này thì tôi không rõ lắm. Tôi cũng không biết mục đích của Mộ Dung Ngôn.

Nhưng biểu cảm cùng với lời nói của sư phụ đã chứng minh một chuyện.

Nghĩ như vậy, nghi ngờ trong lòng tôi đã tiêu tan đi không ít.

Đồng thời, đêm nay tôi chuẩn bị đem tất cả đồ vật ở đây đưa đến Quỷ Mã Lĩnh.

Tuy nhiên cỗ quan tài sắt này quá nặng, hơn nữa còn có rất nhiều quần áo. Một mình tôi không thể mang vác hết được nên tôi đã nhờ sư phụ đêm nay đi chung với tôi.

Sư phụ chần chờ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Ăn cơm chiều xong thì trời cũng đã bắt đầu tối. Tôi cùng với sư phụ khiêng quan tài sắt ra khỏi cửa hàng.

Ngày thường, một mình tôi có thể đến đó trong vòng một giờ. Nhưng hôm nay, tôi phải khiêng cỗ quan tài sắt nặng một trăm mấy chục cân cho nên tốc độ cũng giảm xuống.

Tôi và sư phụ thở hồng hộc chạy tới Quỷ Mã Lĩnh, lúc đó đã là 11 giờ tối.

Ánh trăng hôm nay rất lớn, chiếu sáng khắp Quỷ Mã Lĩnh.

Tuy nhiên chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy được những lá cờ gọi hồn đang bay phấp phới trong gió cũng như có thể nhìn thấy các ngôi mộ ở khắp nơi, khiến người nhìn thấy có hơi kinh hồn bạt vía.

Cũng may đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi tới đây. Sư phụ cũng là người có kinh nghiệm lâu năm trong nghề cho nên cũng không lạ lẫm gì.

Nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy sư phụ mở miệng nói: “Tiểu Phàm, vợ của con ở chỗ nào?”

“Ở bên trong khu rừng già, cách đây không xa. Sư phụ đi với con đến nơi này được rồi! Đoạn đường còn lại thì con sẽ tự mình đi.”

Bởi vì ngay từ đầu Mộ Dung Ngôn đã nhắc nhở tôi, ngoại trừ tôi ra thì những người khác không thể đi vào Mộ Dung phủ. Cho nên tôi đành phải để sư phụ đi một mình trở về trước.

Sư phụ nghe tôi nói như vậy, ông cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu và dặn dò tôi đi đường phải cẩn thận.

Sau đó, sư phụ lấy ra tẩu hút thuốc lá cũ, chậm rãi quay trở về nhà.

Nhìn thấy sư phụ đi rồi, tôi chỉ có thể ôm cỗ quan tài sắt ở trên bụng và đi vào trong rừng.

Nơi này không có con đường hoàn chỉnh, có những chỗ rất gập ghềnh. Thậm chí tôi còn bị té ngã một cái.

Cũng may quan tài sắt không đè lên người tôi, bằng không, nó cũng sẽ đè tôi dẹp lép.

Cho tới khi tôi khiêng quan tài sắt đi tới cửa của Mộ Dung phủ, cả người tôi hoàn toàn kiệt sức.

Mồ hôi không ngừng chảy ra bên ngoài. Trời gần như muốn đổ tuyết nhưng tôi lại nóng đến mức muốn cởi cả quần áo.

Đứng ở cửa, tôi thở hổn hển, hít một hơi rồi nói: “Thi Muội, Mạc bà bà, tôi tới rồi đây, mau mở cửa!”

Tôi hét thẳng vào cửa hai lần, cũng không có đi gõ cửa.

Nhưng tôi vừa dứt lời, cửa lớn của Mộ Dung phủ đang đóng chặt, “rắc” một tiếng lập tức mở ra.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Mạc bà bà đang cầm quải trượng đầu rồng trong tay. Mạc bà bà vẫn như cũ, gương mặt hiền từ: “Cô gia, cậu tới rồi à!”

“Vâng, Mạc bà bà!”

Mạc bà bà khẽ gật đầu, lại mở miệng nói: “Đừng có đứng ngớ ra như vậy. Mau đi giúp cô gia mang đồ vật vào trong!”

“Dạ!”

Nói xong, tôi nhìn thấy một đám đàn ông mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, trên đầu đội cái mũ tròn nhỏ chạy ra.

Những người đàn ông này, mặt trắng miệng đỏ, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, tròng mắt cũng chưa từng chuyển động.

Vô cùng rõ ràng, đây là một đám người giấy trắng.

Tới buổi tối, bọn họ sẽ biến thành người hầu của Mộ Dung Ngôn. Khi trở về ban ngày, bọn họ lập tức trở về bộ dạng người giấy trắng như ban đầu.

Một nhóm người giấy trắng chạy đến trước mặt tôi, tất cả bọn họ đều hành lễ với tôi, không hề nói chuyện.

Sau đó, họ đồng loạt khiêng cỗ quan tài sắt ở bên cạnh tôi lên, nâng vào trong Mộ Dung phủ.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người bằng giấy trắng. Cho nên lúc thấy bọn họ, tôi cũng không ngạc nhiên cho lắm.

Tôi đi theo bọn họ tiến vào Mộ Dung phủ, vừa tới cửa ra vào, Mạc bà bà đã nói với tôi: “Cô gia, tiểu thư đã tốn rất nhiều công sức mới có được cỗ quan tài này. Bây giờ lại được cô gia mang về đây, bà già này thực sự cảm ơn cô gia!”

Nghe Mạc bà bà nói như thế, trong lòng tôi cảm thấy hơi khó hiểu.

Tốn rất nhiều công sức? Không phải chỉ đặt hàng trên điện thoại di động sao? Việc này cũng được gọi là tốn sức? Tôi có chút khó hiểu.

Nhưng tôi cũng không nói chuyện, chỉ cười vài tiếng: “Đây là chuyện tôi nên làm!”

Nói xong, dưới sự dẫn đường của Mạc bà bà, chúng tôi đã tới nội viện.

Vừa đi tới nội viện, tôi đã nhìn thấy Mộ Dung Ngôn đang vẽ tranh phong cảnh dưới sự phụng dưỡng của một đám tỳ nữ là người giấy trắng, bộ dáng cũng không tệ.

Mộ Dung Ngôn vẽ rất chuyên tâm, mái tóc đen buông xõa, trông dịu dàng và trầm lặng, một bộ dáng của tiểu thư khuê các.

Nhưng trong vẻ ngoài dịu dàng của cô ấy lại ẩn chứa một trái tim của khủng long bạo chúa.

Bình Luận (0)
Comment