“Tiểu thư, cô gia mang đồ vật tới!” Mạc bà bà cung kính nói.
Nhưng Mộ Dung Ngôn cũng không ngẩng đầu, vừa vẽ vừa nói: "Trước tiên cứ để qua một bên!"
Sau khi cô ấy dứt lời, Mạc bà bà đã chỉ huy những người hầu này đặt quan tài sắt qua một bên.
Ngay sau đó, tôi lại nghe thấy Mộ Dung Ngôn nói: “Tên cặn bã chết tiệt, anh có mang quần áo của tôi tới không?”
Tôi chớp chớp mắt, không còn gì để nói.
Nhưng tôi vẫn mở miệng nói: “Đều mang đến, đang ở đây!”
"Anh cũng biết mang tới cho tôi à, anh có nhìn xem hôm nay là ngày gì không, ngày 11 đặt hàng, hôm nay đã là ngày 18 rồi!"
Con mẹ nó, việc này cũng có thể trách tôi? Chuyển phát nhanh không giao hàng, tôi có biện pháp gì chứ?
Không đợi tôi mở miệng nói, Mộ Dung Ngôn đã tiếp tục nói: “Được rồi, nể tình anh đã mang quan tài sắt đến cho tôi, tôi sẽ không trách anh. Đi thôi! Cởi quần áo ra, hôm nay bản tiểu thư sẽ vẽ miễn phí cho anh một bức chân dung......”
Nghe nói như thế, tôi đã ngây ngẩn cả người, cho rằng mình nghe lầm.
Tôi liền hỏi: “Cái gì? Cô kêu tôi làm gì?”
Mộ Dung Ngôn khẽ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Vẽ chân dung? Chớ có đứng ngẩn ra đó, nhanh cởi ra! Chính là vẽ chân dung loại không mặc quần áo.”
Cô ấy vừa nói ra lời nay, trong đầu tôi “ầm” một tiếng, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Mộ Dung Ngôn cô, bây giờ càng chơi càng biến thái, có đúng không?
Lần trước ở trong phòng đánh tôi, lần thứ hai lại mượn cớ luyện kiếm, cầm một cây gậy gỗ đánh tôi một đêm.
Bây giờ thì tốt rồi, cô ấy muốn chơi vẽ tranh.
Cô là người triều Thanh, vẽ phong cảnh sông núi nước non cũng được.
Giờ thì hay rồi, học vẽ chân dung.
Học hội họa hiện đại cũng được, nhưng mà trời lạnh như vậy, mẹ kiếp, để tôi cởi quần áo ra cho cô vẽ thân thể, cô muốn cho tôi chết cóng đúng không?
*************
Tôi không nói nên lời. Cô nói cô là một nữ quỷ, không có việc gì thì lo mà bế quan tu hành không phải tốt hơn sao, vẽ cái gì mà vẽ?
Hơn nữa cô vẽ thì cô cứ vẽ đi, còn khăng khăng đòi vẽ phác hoạ cơ thể người nữa chứ.
Còn muốn vẽ thể loại không mặc quần áo. Tôi chỉ cảm thấy một đường đen chạy ngang qua đầu.
“Phác hoạ cơ thể người? Không được, trời quá lạnh, cô tìm người khác đi!” Tôi quấn chặt quần áo, không muốn để cho Mộ Dung Ngôn vẽ.
Kết quả Mộ Dung Ngôn lập tức hiện ra tính cách nữ bạo long của mình, lấy bút đập lên trên bàn một cái: “Đồ tra nam, kêu anh cởi thì cởi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nếu anh không cởi, vậy để tôi kêu người cởi giúp anh!”
Vừa dứt lời, tỳ nữ và bọn người hầu bên cạnh, tất cả bọn họ đều lao tới chỗ tôi.
Một đám người không có biểu cảm gì trên mặt, dường như chỉ chờ Mộ Dung Ngôn ra lệnh một tiếng, lập tức lao tới cởi quần áo của tôi.
Nhìn xem nhóm người giấy trắng ở xung quanh, tôi thật muốn xé bọn họ ra.
Nhưng đối phương người đông thế mạnh, lại có Mộ Dung Ngôn chống lưng, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận, không dám động thủ.
“Không cởi có được không?”
“Quần thì có thể, nhưng mà áo thì không được!” Mộ Dung Ngôn nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Mà lòng tôi đã lạnh giờ lại càng lạnh hơn. Tôi đường xá xa xôi mang quần áo tới cho cô ấy, thậm chí còn khiêng một cỗ quan tài bằng thiết.
Khi tôi đến nơi, Mộ Dung Ngôn lại muốn tôi làm người mẫu, vẽ phác họa cơ thể.
Ngày hôm nay lạnh muốn chết. Việc này không phải là đang tra tấn tôi sao?
Tôi thực sự cảm thấy rằng trong lòng Mộ Dung Ngôn có thể là một kẻ biến thái, có lạc thú thích tra tấn tôi.
Nhưng tôi lúc này thế đơn lực mỏng, Mộ Dung Ngôn ngoài hung dữ thì còn vô cùng mạnh mẽ.
Những người hầu bằng giấy trắng của cô ấy giống như hổ rình mồi, hơn nữa người đông thế mạnh.
Nếu tôi đánh lên, tôi chắc chắn sẽ chịu thua thiệt, mất nhiều hơn được.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi do dự, lại mở miệng nói: “Anh là một người đàn ông trưởng thành, tại sao lại ngượng ngùng xoắn xít cả lên như vậy. Tôi chỉ vẽ một bức tranh của anh mà thôi. Cởi quần áo, việc này khó khăn như vậy sao? Nếu anh lại không chịu cởi, tôi thật sự sẽ gọi bọn họ động thủ đó!”
“Vẽ thật sao?”
“Tất nhiên là vẽ thật rồi, đừng có nói lời ngu ngốc nữa!” Mộ Dung Ngôn cầm lấy bút vẽ một lần nữa, ra hiệu cho tôi nhanh lên.
Mà Mạc bà bà đứng ở bên cạnh lại cười ha hả, vào lúc này còn bổ sung một câu: “Cô gia, cậu nghe lời tiểu thư đi! Tiểu thư chỉ muốn lưu giữ bức tranh của cậu mà thôi!”
Nghe xong lời này, trong lòng tôi “Lộp bộp” một tiếng, sắc mặt trong chớp mắt thay đổi.
Oh! Thì ra Mộ Dung Ngôn có ý này? Cô ấy muốn giữ bức tranh của tôi? Chẳng lẽ muốn lưu giữ bức tranh của tôi để nhìn tranh nhớ người?
Vừa rồi tôi còn do dự, lúc này tôi lập tức ưỡn thẳng ngực, trong lòng mừng thầm.
Mở miệng nói với Mộ Dung Ngôn: “Trời ạ, sao cô không nói sớm.”