Thi Muội (Dịch Full)

Chương 546

Chương 546 Chương 546

Nói xong, tôi không chút do dự mà lập tức cởi áo trên ra, lộ ra nửa người trên trần trụi.

Mặc dù trời có hơi lạnh nhưng trong lòng tôi lại rất kích động.

Mặc dù Mộ Dung Ngôn có hơi hung dữ nhưng tôi lại thích cô ấy.

Tôi không rảnh lo chuyện rét lạnh nữa, tôi mở miệng nói với Mộ Dung Ngôn: “Tôi chuẩn bị xong rồi, cô muốn tôi tạo hình như thế nào?”

Mộ Dung Ngôn thấy tôi như vậy, hơi hơi mỉm cười, trông vô cùng xinh đẹp: “Trực tiếp ngồi xuống là được!”

Nói xong, Mộ Dung Ngôn kêu tôi ngồi xuống trên một tảng đá cách đó không xa. Cô ấy bắt đầu cầm lấy bút vẽ, tập trung tinh thần để vẽ tranh.

Mẹ nó! Hôm nay thật đúng là lạnh.

Chẳng được bao lâu, tôi đã bị đông lạnh đến mức run cầm cập, tất cả lông tơ đều dựng đứng cả lên và tôi bắt đầu hắt xì hơi.

Cũng không biết qua bao lâu, thân thể tôi không ngừng run lên. Tôi mở miệng nói: “Thi Muội, được, được chưa! Ở, ở đây không tốt lắm. Hình như tôi muốn bị cảm rồi!”

Nói xong, tôi lại hắt xì hơi thêm mấy cái.

Khóe miệng Mộ Dung Ngôn lại nhếch lên: “Không có gì đâu, chắc là anh bị cảm rồi, cứ giữ nguyên như vậy đi!”

Tôi không nói nên lời. Cô ấy biết tôi bị cảm vậy mà còn không chịu nhanh lên?

Không có biện pháp, ai biểu đây là cô vợ trẻ của tôi?

Tôi giữ nguyên tư thế thêm một lát nữa, cuối cùng Mộ Dung Ngôn cũng nói xong rồi.

Tôi vội vàng mặc quần áo vào, cảm thấy ấm áp lên không ít. Nhưng tôi đã bắt đầu chảy nước mũi, quả nhiên là bị cảm rồi.

Nhưng vào lúc này, một người tỳ nữ bằng giấy trắng bên cạnh lại đột nhiên bưng tới một chén nước nóng hôi hổi đen sì.

Mạc bà bà nhận lấy, sau đó mở miệng nói với tôi: “Cô gia, mau uống hết chén thuốc này đi! Sáng mai tỉnh dậy thì sẽ không có chuyện gì nữa đâu!”

Vẫn là Mạc bà bà tốt nhất! Tôi lạnh đến mức không chịu được, vội vàng nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.

Mà lúc Mộ Dung Ngôn hoàn thành phác họa, cô ấy nhìn qua vài lần, lại xoay đầu mở miệng nói với tôi: “Đồ tra nam, mau lại đây nhìn xem. Thấy tôi vẽ thế nào?”

Vào đêm khuya thế này, tôi đã bất động hơn nửa ngày. Tôi đương nhiên muốn nhìn xem Mộ Dung Ngôn đã vẽ tôi thành bộ dạng gì rồi.

Tôi vội vàng đi qua đó, nhìn lên phía trên bàn.

Giỏi thật, tôi thấy phía trên tờ giấy trắng vẽ một người đàn ông khí phách hiên ngang cùng với ánh mắt uy nghiêm.

Đó không phải ai khác chính là bức chân dung của tôi.

Không cần phải nói, tài vẽ của Mộ Dung Ngôn cũng không tệ lắm. Chắc là cô ấy cũng am hiểu về vẽ tranh lắm.

“Anh thấy sao. Tôi vẽ cũng rất tốt phải không!” Mộ Dung Ngôn tràn đầy tự tin, lại mở miệng nói.

“Quả thật không tồi. Về sau cô đem bức tranh của tôi treo ở trong phòng cô. Nếu cô nhớ tôi thì có thể nhìn xem một chút!” Tôi cười ha hả nói.

Không lẽ Mộ Dung Ngôn ở cùng tôi lâu ngày đã nảy sinh tình cảm? Bởi vì tính cách cô ấy mạnh mẽ cho nên mới không mở miệng nói với tôi. Vì vậy cô ấy mới dùng phương thức này để ám chỉ cho tôi biết?

Trong lòng tôi đang ảo tưởng, hừ! Tôi cảm thấy khả năng cao là như vậy.

Kết quả là ngay sau đó, hai mắt Mộ Dung Ngôn trợn trắng, dường như cô ấy đã nhìn thấu tâm tư của tôi: “Đồ tra nam chết tiệt, anh đang nghĩ đi đâu vậy! Nhanh lên, nhỏ một giọt máu xuống bức tranh này đi.”

“Nhỏ máu?”

“Ừ, nhỏ máu! Đừng có nhiều lời, nhanh lên!” Mộ Dung Ngôn thúc giục liên tục.

Trong lòng tôi tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Mộ Dung Ngôn. Tôi dùng châm ở bên cạnh, đâm vào ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên bề mặt.

Kể ra cũng kỳ lạ, một giọt máu vừa rơi vào trong bức tranh, cũng không để lại dấu vết nào.

Mà nhanh chóng tiêu tan, giống như nó được hòa vào trong toàn bộ bức tranh và bị bên trong bức tranh hấp thu.

Lúc này tôi trong bức tranh dường như càng thêm có hồn hơn, đặc biệt là đôi mắt kia, thật sự rất giống nhau, có cảm giác đặc biệt quỷ dị.

Ngay khi tôi còn đang ngây người, Mộ Dung Ngôn đã cầm lấy bức tranh của tôi, bộ dáng vô cùng hào hứng.

Sau đó cô ấy đi thẳng tới trước cỗ quan tài bằng thiết mà tôi khiêng lúc trước.

Tôi rất buồn bực. Mộ Dung Ngôn đang muốn làm gì.

Kết quả giây tiếp theo, cô ấy thế lại cầm bức tranh của tôi, trực tiếp dán ở trên quan tài.

“Cô cầm bức tranh của tôi dán ở trên đó để làm gì?” Vẻ mặt tôi hồ nghi.

“Trấn giữ quan tài!” Vẻ mặt Mộ Dung Ngôn rất nghiêm túc.

Cô ấy vừa nói ra lời này, sắc mặt của tôi đã lập tức thay đổi. Trong lòng xuất hiện một luồng khô nóng, suýt chút nữa bị tức chết.

Làm cả nửa ngày, cô ấy lại lấy bức tranh của tôi không phải để nhìn vật nhớ người.

Mà giống như một lá bùa dùng để trừ tà? Dùng để trấn giữ quan tài?

Vẻ mặt của tôi không nói nên lời, cảm giác giống như bị chơi vậy.

Bình Luận (0)
Comment