Khi tôi nhìn thấy địa điểm cần đến, tôi trả tiền và ra khỏi xe.
Cũng không ở lại quá lâu, tôi định mua vé và ngồi xe về nhà.
Kết quả là vừa mới đi được vài bước, liền nghe thấy có người gọi mình: "Đinh Phàm!"
Khi nghe thấy có ai đó gọi mình, tôi theo bản năng tìm về nơi phát ra âm thanh đó.
Nhìn xung quanh, tôi thấy có hai cô gái đang đứng ở trên đường cách đó không xa.
Nhìn kỹ hơn, ai nha, vẫn là người quen của mình.
Là diễn viên trẻ tuyến mười tám Ngô Huệ Huệ và Tình Minh Tuyết, cả hai người bọn họ đều có chút giao tình với tôi.
Sau khi nhìn đến sắc mặt của Tình Minh Tuyết, quả nhiên là tốt hơn nhiều so với trước đây.
Xem ra sắc quỷ kia cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô ấy, hiện tại không còn ác quỷ quấn thân, dương khí trên người của cô ấy cũng nhiều hơn, có lẽ cô ấy đã thoát khỏi cái bóng của nam quỷ rồi.
Nhưng ngày thường bọn họ đều ở trên phim trường đóng vai phụ, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được bọn họ ở chỗ này.
Trên mặt tôi lộ ra nụ cười, tôi vẫy tay với hai người bọn họ: "Thật trùng hợp! Hai người đi đâu vậy?"
Chào xong, tôi liền hỏi thăm bọn họ.
Hai cô gái đều bước về phía bên này, trên gương mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tình Minh Tuyết là người đầu tiên trả lời: "Anh Đinh, chúng tôi sắp đi quay phim. Chuyện lần trước cảm ơn các anh rất nhiều."
"Chuyện nhỏ không đáng nhắc tới! Mà này, hai người đi quay phim ở đâu vậy?" Tôi cười nói.
Ngô Huệ Huệ nói thêm: "Miếu thổ địa cũ ở phía tây thành phố, đạo diễn yêu cầu chúng tôi đợi ở nhà ga, ông ấy sẽ cử một chiếc xe đến đón chúng tôi sau!"
"Tên của bộ phim mà hai người đóng là gì? Sao lại phải chạy xa như vậy chứ." Trên gương mặt tôi lộ ra sự khó hiểu.
Ngô Huệ Huệ lại cười hì hì rồi mở miệng nói: "Một bộ phim cổ trang lãng mạn siêu nhiên, Hồ nữ u hồn!"
Tôi sững sờ tại chỗ một lúc, Hồ nữ u hồn, cái tên này khá mới mẻ đấy.
Trước kia có một bộ phim Thiếu nữ u hồn rất nổi tiếng, không ngờ lần này bọn người Ngô Huệ Huệ lại muốn quay một bộ Hồ nữ u hồn.
Tôi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tình Minh Tuyết đã chen ngang: "Lần này tôi và Huệ Nhi sẽ diễn cùng nhau, chúng tôi sẽ đóng vai nha hoàn của nữ chính! Có rất nhiều cảnh quay, lời thoại và cảnh hành động cũng rất nhiều."
Tình Minh Tuyết cười toe toét, bộ dáng trông rất hạnh phúc.
Đối với hai người này thì tôi cũng có chút hiểu biết.
Một diễn viên trẻ đơn thuần không có bối cảnh nhưng cũng không muốn dùng quy tắc ngầm, thường đóng vai một người qua đường, hay làm nền gì đó, ngày thường ăn cơm hộp, kiếm tiền thuê nhà.
Ngô Huệ Huệ thì có hoàn cảnh tốt hơn một chút, bởi vì lớn lên tương đối dễ nhìn, cho nên thỉnh thoảng còn có một vài câu thoại, trước đó vài ngày, bộ phim y tá Đàm Linh của cô ấy có nhiệt độ và độ thảo luận cao, cho nên hiện tại cũng coi như là có một mức độ nổi tiếng nhất định.
Về phần Tình Minh Tuyết, cô ấy thuộc ngoài tuyến 19, cho nên lần này có thể tham gia vào vai diễn nha hoàn trong bộ phim Hồ nữ u hồn, đương nhiên là rất vui vẻ rồi.
“Đúng vậy! Bộ phim này đúng là cơ hội hiếm có, hơn nữa bên nhà sản xuất cũng đầu tư không nhỏ, so với bộ phim y tá Đàm Linh thì nhiều hơn hai vạn..." Trên gương mặt của Ngô Huệ Huệ cũng mang theo một tia kích động.
Khi nói đến việc quay phim, cả hai người bọn họ dường như biến thành hai con người khác, nói chuyện không ngừng.
Cũng có thể là do tôi đã từng giúp đỡ bọn họ, cho nên lúc này bọn họ mới không ngừng giới thiệu cho tôi về những cảnh quay mới, nữ chính là ai, vân vân.
Kết quả là nói chuyện hồi lâu mà tôi cũng không chen vào được câu nào, đang lúc không biết nói gì thì xe đón bọn họ đã chạy tới.
Đó là một chiếc xe khách bình thường loại nhỏ, khi Ngô Huệ Huệ và Tình Minh Tuyết thấy xe của mình đã đến, bọn họ chào tôi và nói rằng muốn rời đi.
Kết quả là vào lúc này, một cái đầu từ cửa sổ xe phía trước thò ra.
Tôi nhìn thoáng qua, người này tôi biết, ông ta chính là đạo diễn của bộ phim y tá Đàm Linh trước đó, Trương đạo diễn.
Mà sau khi tên này nhìn thấy bộ dạng của tôi, khuôn mặt của ông ta đột nhiên trở nên vui vẻ, hướng về phía tôi kêu lên một tiếng: “Đinh, Đinh đạo trưởng!”
Nói xong, người này vội vàng xuống xe.
Ông ta hoàn toàn không thèm để ý tới Ngô Huệ Huệ và Tình Minh Tuyết, mà chạy đến nắm lấy tay tôi: "Đinh đạo trưởng! Đã lâu không gặp, chuyện lúc trước tôi thật sự phải cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có sự giúp đỡ của anh, bộ phim y tá Đàm Linh của chúng tôi sẽ không lấy được thành công lớn như vậy!"
Tôi hơi ngượng ngùng: “Trương đạo diễn khách sáo quá rồi, đều là nhờ ông hướng dẫn tốt và công lao của các diễn viên trong đoàn làm phim của ông mà!”