Trương đạo diễn là người lớn nhất ở đây, lại đứng trước mặt nhiều người như vậy, ông ta cảm thấy bản thân đã mất hết thể diện.
Ông ta hừ lạnh một tiếng ngay tại chỗ, chuẩn bị gọi mấy nhân viên đến đuổi cô gái đi.
Nhưng cô gái này chỉ bĩu môi, tay trái lặng lẽ kết thành một đạo kiếm chỉ.
Mọi người đều không chú ý tới điểm này, nhưng tôi thì thấy.
Con ngươi đột nhiên giãn ra, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, đây chính là Tụ Khí Ấn.
Chỉ những người trừ tà biết đạo thuật thì mới hiểu được thủ ấn này.
Lúc này tôi đã xác định được, cô gái này tuyệt đối không phải là một cô gái bình thường.
Mà giống như tôi, là một người trừ tà biết đạo thuật.
Tôi thấy tình hình hơi căng thẳng, có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
Cho nên cũng không để ý đến chuyện khác nữa, tôi liền tiến lên ngăn cản Trương đạo diễn: "Trương đạo diễn có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đừng tức giận như vậy!"
"Đinh đạo trưởng, anh mau nhìn cô gái nhỏ này đi, chuyện này không cần anh xen vào, đợi tôi đuổi được cô ta đi rồi, chúng ta sẽ cử hành nghi thức khởi động máy!" Trương đạo diễn nói.
Nhưng tôi ngăn ông ta lại rồi nói: "Trương đạo diễn đợi một chút, ngôi miếu này có thể..."
Khi tôi nói đến đây, tôi hạ giọng và liếc sang một bên.
Trương đạo diễn nghe thấy giọng điệu đột ngột thay đổi của tôi, hơn nữa tôi còn liếc mắt nhìn xung quanh, đồng thời nghĩ đến nghề nghiệp của tôi là gì, trong tiềm thức lộ ra một tia hoảng sợ.
“Đinh, Đinh đạo trưởng, anh, ý của anh là, trong ngôi miếu này có, có cái gì đó sao?” Trương đạo diễn đã hạ thấp giọng khi nói ba chữ cuối cùng, mà còn nói rất nhỏ.
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Trương đạo diễn, tôi lập tức thấp giọng trả lời: "Tôi cũng chưa rõ, cho nên ông cứ từ từ đã!"
Nói xong tôi quay người lại nhìn cô gái kia.
Lúc này, tôi cũng phát hiện cô gái kia đang nhìn tôi nhưng không nói gì cả, thủ ấn ở trong tay cũng đã nới lỏng.
Tôi mỉm cười với cô ấy, rồi nói: "Tam tôn ngũ liệt linh bảo tông, tả hư hữu thật tọa đương trung."
Trong miệng tôi đột nhiên thốt ra một câu như vậy, những người đứng ở bên cạnh tôi đều tỏ ra bối rối, không biết tôi đang nói gì.
Nhưng cô gái đứng ở phía đối diện tôi lại sửng sốt, lộ ra một tia kinh ngạc.
Nhưng cô ấy vẫn vô thức mà trả lời một câu: "Sơn nhân quá đạo mạc tập nhiễu, thiên tôn thượng sơn tự thối bàng."
Trong lòng tôi buông lỏng, lúc này có thể chắc chắn 100% rồi.
Cô gái ở trước mặt cũng giống như tôi, là một đồng đạo trong nghề, là người trừ tà trong thành phố.
Câu nói mà tôi và cô gái này vừa rồi đã dùng là ngôn ngữ trong nghề.
Sau khi tôi chân chính bước chân vào nghề này, sư phụ đã dạy tôi một chút ngôn ngữ cơ bản ở trong nghề.
Lúc đó tôi cảm thấy chuyện này không có tác dụng gì, bởi vì lúc này đã là niên đại nào rồi mà còn dùng ngôn ngữ trong nghề nữa?
Nhưng không ngờ hôm nay bản thân tôi lại phải dùng tới, hơn nữa đối phương còn thật sự đáp lại.
Ý trong lời nói của tôi tiết lộ việc tôi là đệ tử của tổ sư gia Tam Thanh.
Mà câu đáp của đối phương, ý đại khái của nó là cô ấy cũng là người trong Đạo gia, đi ngang qua đây, cũng muốn hướng tới Thiên Tôn học đạo.
Trong khi tôi còn đang cảm thấy ngạc nhiên thì cô gái kia đã có phản ứng trước.
Trên khuôn mặt âm trầm của cô ấy đã hiện lên một tia vui mừng, cô ấy chắp tay hướng về phía tôi, vui vẻ nói: "Đạo hữu!"
*****************
Cô gái đó đột nhiên nói một câu như vậy, khiến cho tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Nhưng tôi cũng không để ý tới vẻ mặt của đám người này, cũng chắp tay chào lại, trên mặt cũng lộ ra nụ cười rồi nói: "Đạo hữu! Vị Trương đạo diễn này là bạn bè của tôi, ông ấy tới đây để quay phim, vừa rồi đã đắc tội, mong đạo hữu thông cảm.”
Vừa dứt lời, cô gái đã xua tay: "Quên đi! Đại nhân không chấp tiểu nhân, nếu đã là người trong nghề, vậy thì mau kêu bạn bè của anh rời khỏi đây đi! Một lúc nữa trời sẽ tối, lỡ có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì không hay đâu!"
Nghe vậy, tôi không tiếp tục nói chuyện với cô gái đó nữa mà quay sang nhìn Trương đạo diễn ở bên cạnh, hạ giọng nói: “Trương đạo diễn, những gì tôi vừa nói là ngôn ngữ trong nghề, cô gái này cũng là một đạo sĩ. E rằng nơi này có thứ gì đó không sạch sẽ, mọi người lui ra ngoài trước đi, để tôi nói chuyện với cô ấy thêm một lúc nữa."
Sau khi trải qua sự cố ở căn biệt thự có quỷ, Trương đạo diễn đã sớm tin tưởng vững chắc vào chuyện có liên quan đến quỷ thần.
Hơn nữa, đối với bản lĩnh cùng với kinh nghiệm của tôi trong nghề này thì ông ta hoàn toàn không nghi ngờ một chút nào.
Lúc này lại thấy tôi đang nói chuyện với cô gái kia, mà trong lời nói, ông ta cũng mơ hồ phát giác ra cô gái này không phải là người bình thường.