Đặc biệt là hiện tại còn nghe thấy tôi xác định, còn nói nơi này có thứ gì đó không sạch sẽ, khiến cho trái tim của ông ta không khỏi "lộp bộp" một tiếng.
"Đinh, Đinh đạo trưởng, ở đây, ở đây thực sự có, có sao?" Trương đạo diễn nuốt nước miếng, kinh ngạc nhìn bốn phía.
Tôi mỉm cười: "Trương đạo diễn không cần lo lắng, nơi này quanh năm không có người ở, cho nên âm khí mới nặng như thế, có thứ gì đó không sạch sẽ là chuyện rất bình thường, cho nên mọi người ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với vị đạo hữu này một chút. Nếu chúng tôi có thể giải quyết thì nhất định sẽ giải quyết nó càng sớm càng tốt, sẽ không làm chậm trễ việc quay phim của mọi người đâu!”
Giọng nói của tôi không lớn, cho nên chỉ có hai người chúng tôi nghe thấy.
Nhưng những người đứng xem ở cửa cũng đã xì xào bàn tán, bởi vì bọn họ cũng không rõ ràng cho lắm.
"Thằng nhóc đó là ai vậy? Hình như không phải là người trong giới chúng ta thì phải?"
"Mẹ kiếp, có vẻ như rất quen thuộc với Trương đạo diễn của chúng ta đó? Chẳng lẽ là một nhân vật lớn được nội bộ điều động đến đây sao?"
"Một nam một nữ này thật sự rất buồn cười, còn đạo hữu với nhau nữa chứ, nhất định là do bọn họ đọc quá nhiều tiểu thuyết huyền huyễn rồi!"
"..."
Dù sao thì có đủ loại thanh âm, mồm năm miệng mười.
Trương đạo diễn không quan tâm, lúc này lại nghe tôi nói như vậy khiến ông ấy nhịn không được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Sau đó ông ấy lập tức tỏ ra cung kính mà gật đầu một cái về phía tôi: "Được, được, tôi tin Đinh đạo trưởng, anh nói thế nào thì tôi sẽ làm thế đó, vậy thì tôi sẽ đưa bọn họ ra ngoài trước!"
"Làm phiền ông rồi!"
Trương đạo diễn gật đầu, sau đó quay người lại, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Đứng ở đây làm gì vậy? Đều ra ngoài hết đi, ra ngoài..."
Nói xong, Trương đạo diễn bắt đầu đuổi người.
Cả Ngô Huệ Huệ và Tình Minh Tuyết đều có chút không rõ ràng về tình huống này, Ngô Huệ Huệ cau mày, sau đó gọi tôi một tiếng "Đinh Phàm..."
Nghe thấy giọng nói của Ngô Huệ Huệ, tôi quay người nhìn sang.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Ngô Huệ Huệ ngập ngừng hỏi.
"Chuyện nhỏ thôi, cho nên hai người đi ra ngoài trước đi! Tôi có thể xử lý."
Vừa dứt lời, Trương đạo diễn liền nói với Ngô Huệ Huệ: "Đi thôi, Huệ Nhi, Đinh đạo trưởng đã bảo chúng ta ra ngoài, đương nhiên là có đạo lý!"
Mặc dù Ngô Huệ Huệ cảm thấy rất khó hiểu nhưng cô ấy vẫn bước ra ngoài cùng với đám người Trương đạo diễn.
Ngay khi những người này vừa rời đi, cô gái kia liền nở một nụ cười ngọt ngào với tôi, chắp tay nói: "Đạo hữu, không ngờ ở chỗ này lại có thể gặp được đạo hữu, tại hạ là Từ Lâm Tĩnh của Phái Mao Sơn, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?"
Đột nhiên nghe cô gái nói như vậy khiến tôi cảm thấy bị bất ngờ.
Phái Mao Sơn, cô ấy nói mình là người của Phái Mao Sơn.
Phái Mao Sơn là gì? Đó là một môn phái rất nổi tiếng trong nghề của chúng tôi, thậm chí là một tông môn nổi tiếng nhất thiên hạ.
Nó cũng đã được rất nhiều bộ phim Hong Kong phục chế lại, mỗi khi nhắc đến bắt quỷ trừ yêu, người ta sẽ nghĩ ngay đến những đạo sĩ ở phái Mao Sơn.
Cô gái tên Từ Lâm Tĩnh này thực sự là đệ tử của phái Mao Sơn sao?
Trong lòng tôi kinh hãi, nhất thời không phản ứng lại.
Từ Lâm Tĩnh thấy tôi trố mắt không nói lời nào, cũng nghi hoặc nói: “Đạo hữu, đạo hữu…”
"Hả! Ờ! Tôi tên là Đinh Phàm, không có, không có môn phái, chỉ làm tán đạo, cũng không có bao nhiêu bản lĩnh..." Tôi cười nói.
***tán đạo***: tu đạo một mình.
Từ Lâm Tĩnh cũng không để ý: "Đạo hữu quá khiêm tốn rồi, gặp mặt là có duyên. Tôi nói cho anh biết này! Anh nên khuyên những người bạn đang quay phim kia, tốt hơn hết là nên rời khỏi nơi này, bởi vì nơi này có thứ không sạch sẽ…”
Từ Lâm Tĩnh mở to hai mắt, giọng điệu nghiêm túc.
Thứ mà tôi muốn hỏi chính là chuyện này, cho nên lập tức hỏi lại: "Tôi cũng vừa mới tới thôi, cảm ứng được sát khí lúc có lúc không, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Từ Lâm Tĩnh nghe tôi nói, trực tiếp trả lời: "Xung quanh đây có mấy con quỷ búp bê, tôi đã điều tra rất lâu rồi mới lần ra chúng ở gần đây..."
Sau đó Từ Lâm Tĩnh kể cho tôi tất cả những gì cô ấy biết.
Cô ấy nói nửa tháng trước, cô ấy và một số bạn học đi ra ngoài hát karaoke, khi họ trở ra thì đã là ba giờ sáng.
Nhưng khi cô ấy đi ra và có đi ngang qua một con hẻm, lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cô ấy cảm thấy có sát khí.
Với bản năng của một người trừ tà, rượu trong người Từ Lâm Tĩnh đã lập tức tan đi một nửa.
Lúc đó cô ấy cũng không chút do dự, lập tức mở Thiên Nhãn ra, sau đó là đi theo hướng của sát khí mà tìm kiếm.
Kết quả là sau khi tìm kiếm, thực sự đã tìm thấy ba con quỷ búp bê trông rất hung dữ ở sâu trong một con hẻm.