Thi Muội (Dịch Full)

Chương 629

Chương 629 Chương 629

Sau khi hóa sát, lại để chúng giết lẫn nhau, kẻ còn lại sẽ trở thành quỷ búp bê bậc trung.

Nhưng loại quỷ búp bê này chỉ là “phôi thai” bình thường và nguyên thủy nhất.

Tiếp theo, những con quỷ búp bê còn sống sót này sẽ được cấy vào cơ thể của một đứa trẻ còn sống.

Và con quỷ búp bê đó sẽ tiếp tục ăn mòn hồn phách của đứa trẻ từng chút một, cho đến bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Bốn mươi chín ngày sau, quỷ búp bê sẽ thoát khỏi cơ thể, mà đứa trẻ được sử dụng làm vật chủ sẽ chết, khiến bản tính của nó đạt đến mức độ hung ác nhất, sau đó có thể thăng cấp.

Sau đó, nhóm yêu đạo sẽ tiếp tục giam giữ những con quỷ búp bê này, cách một tháng sẽ cho chúng ăn máu thịt một lần.

Giống như những đứa trẻ trước mặt, chỉ cần được cho ăn đủ no, những con quỷ búp bê này sẽ không ngừng thăng cấp.

Sừng mọc ra, sau đó làn da sẽ đổi màu, bắt đầu từ màu trắng và tăng dần theo cấp bậc của quỷ hồn.

Nếu có thể nuôi đến khi da chuyển sang màu đỏ thì thực lực của chúng sẽ vô cùng mạnh mẽ, ngay cả nữ quỷ áo đỏ cùng cấp cũng sẽ bị áp chế.

Đáng sợ hơn là chúng gần như rất khó giết, giống như tiểu cường ( con gián ) đánh mãi không chết.

Sau khi sư phụ biết tôi đang đối phó với quỷ búp bê, ông ấy đã nhanh chóng liên lạc với Độc đạo trưởng, đồng thời bôi bột chu sa lên kiếm gỗ đào và bàn tay trước.

Phương pháp này tương đối hữu dụng để đối phó với quỷ búp bê cấp thấp.

Hơn nữa khi lần đầu gặp, ba người họ đã bí mật rắc bột chu sa lên cơ thể của ba con quỷ búp bê, triệt tiêu năng lực của chúng.

Nếu không, muốn giết chết ba con quỷ búp bê này sẽ không dễ dàng như vậy.

Nghe đến đây, tôi và Từ Lâm Tĩnh chợt nhận ra.

Khó trách trước đó hai chúng tôi đánh như thế nào cũng không giết được chúng, đối phương còn càng ngày càng mạnh hơn, nguyên lai là có liên quan đến việc ăn máu thịt cùng các năng lực đặc thù của chúng.

Về phần tại sao sư phụ và những người khác đến kịp thời, tất cả đều là do Quỷ Tam Nguyên đã tra tấn tôi vài lần bằng sương đen.

Tiếng hét của tôi phát ra từ miếu thổ địa đã khiến sư phụ và những người khác đang ở gần đây nghe thấy, lúc này mới lần theo âm thanh để tìm được chúng tôi.

Nếu không, e rằng tôi đã chết trong tay ông ta rồi.

Nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra, trong lòng tôi hiện tại vẫn còn khá sợ hãi.

Mọi thứ giờ đã là quá khứ.

Quỷ búp bê đã bị diệt trừ, đánh lùi Quỷ Tam Nguyên, còn gián tiếp cứu được hai đứa trẻ.

Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhưng một vấn đề mới lại xuất hiện, còn hai đứa nhỏ này thì sao bây giờ?

Gửi trực tiếp đến đồn cảnh sát? Họ có thể sẽ nghi ngờ chúng tôi là bọn buôn người.

Lúc đó nên nói gì? Nói chúng tôi ở bên ngoài bắt quỷ, vừa vặn gặp được?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy hoặc là để hai đứa nhỏ này tự đi về, hoặc là đưa đến trước cửa của đồn cảnh sát, để đồng chí cảnh sát hộ tống hai đứa trẻ về nhà.

Làm như vậy chúng tôi sẽ không gặp nhiều rắc rối, hơn nữa có thể thành công đưa hai đứa trẻ về nhà.

Đương nhiên, đối với nhóm cho vay nặng lãi đã bắt hai đứa trẻ này, cùng với tên cầm đầu là anh Hổ, tôi nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ.

Anh Hổ đã dính phải lá bùa của tôi, chỉ cần lá bùa được kích hoạt, tên này chắc chắn sẽ gặp quỷ mỗi ngày, thần kinh suy nhược.

Tôi đã để lại địa chỉ cho anh ta, tôi không tin anh ta không đến gặp tôi.

Khi anh ta đến gặp tôi, tôi sẽ cố dụ anh ta ra đầu thú và nhả ra tiền của tôi.

Đó là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, là do tôi đã dùng chính mạng của mình kiếm được.

Với kế hoạch như vậy trong đầu, chúng tôi đi bộ dọc theo con đường này để đi vào thành phố.

Lão Phong và tôi sẽ nhận nhiệm vụ đưa bọn trẻ tới đồn cảnh sát, Từ Lâm Tĩnh thấy vậy cũng muốn đi theo.

Vì vậy, sau khi rời khỏi miếu thổ địa, trên đường chúng tôi đã tách khỏi sư phụ và Độc đạo trưởng.

Họ đến khách sạn gần nhất để dừng chân, còn chúng tôi đi theo bản đồ trên điện thoại để đến đồn cảnh sát gần nhất.

Mọi người tuy mới gặp nhau nhưng đều là người trừ tà, bầu không khí rất hòa thuận, vừa nói cười, vừa trao đổi thông tin liên lạc.

Trên đường đi, tôi còn gặp phải hai du hồn dã quỷ, chúng không có sát khí, chỉ nhìn chằm chằm chúng tôi từ xa.

Chúng tôi cũng không để ý, tự mình tiến về phía trước.

Chúng tôi mất nửa giờ đi bộ dọc con đường dẫn đến cổng đồn cảnh sát.

Nơi này sắp bị phá bỏ và di dời nên tương đối hẻo lánh, cũng không có camera.

Cứ như vậy, chúng tôi vừa có thể che giấu hành tung của mình, vừa tránh được khá nhiều rắc rối.

Cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện xung quanh không có ai, tôi và lão Phong ôm hai đứa nhỏ chạy đến trước cửa đồn cảnh sát, đặt hai đứa trẻ xuống rồi chạy đi.

Bình Luận (0)
Comment