Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể làm.
Về phần những chuyện sau đó thì chúng tôi không thể quản được.
Tiếp theo, chúng tôi tăng tốc quay trở lại dọc theo con đường đến khách sạn nhỏ nơi sư phụ và Độc đạo trưởng dừng chân.
Đêm nay cũng đủ mệt rồi, về phòng tôi liền ngủ một giấc đến sáng hôm sau...
*****************
Giường rất ấm, nhưng sáng sớm tôi và lão Phong đã bị tiếng đập cửa đánh thức.
Mơ mơ màng màng đáp một tiếng: "Ai nha!"
“Đã trễ rồi, chúng ta về thôi.” Giọng sư phụ lập tức vang lên.
Tôi bàng hoàng nhìn đồng hồ treo tường, thấy sắp chín giờ rồi.
Tôi lảo đảo đứng dậy, đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa đã thấy sư phụ và Độc đạo trưởng bước vào, giục chúng tôi mau rời giường.
Tôi và lão Phong thực sự không nghĩ tới, sau một lúc, tôi đột nhiên nghĩ tới Ngô Huệ Huệ.
Sau đó tôi tìm cái cớ nói: "Sư phụ, sư phụ về trước đi! Hôm qua có một người bạn rủ con tham gia lễ khởi động máy, kết quả lại gặp phải quỷ búp bê, hôm nay nhất định phải tiếp tục đến đó!"
Lão Phong nghe tôi nói như vậy thì ngáp một tiếng, sau đó nói thêm: "Sư phụ, đến lúc đó chúng con sẽ cùng nhau trở về! Hai người về trước đi!"
Sư phụ và Độc đạo trưởng cũng không có biện pháp khi nhìn thấy bộ dạng lười biếng của hai chúng tôi.
Nói chúng tôi phải cẩn thận, sau đó nhanh chóng rời đi.
Sau khi hai người họ rời đi, lão Phong và tôi ngủ đến trưa rồi mới thay quần áo tắm rửa.
Đồng thời, tôi mở điện thoại và gọi cho Ngô Huệ Huệ.
Điện thoại vừa kết nối, đối diện liền truyền đến một giọng nói lo lắng: "Đinh Phàm, anh không sao chứ? Sao muộn thế này mới gọi cho tôi."
Tôi xấu hổ cười: “Tôi lỡ ngủ quên mất, chuyện của miếu thổ địa đã giải quyết xong rồi, cô có thể nói với Trương đạo diễn, tối nay có thể khởi động máy!”
"Được rồi, không thành vấn đề! Nhưng hiện tại anh đang ở đâu, tôi đi tìm anh!" Ngô Huệ Huệ tiếp tục hỏi.
Tôi cũng không để ý, nói đang ở trong một khách sạn nhỏ ở phía tây ngoại ô, chúng tôi trò chuyện thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn, mở cửa! Chúng ta lên báo rồi!" Giọng nói của Từ Lâm Tĩnh đột nhiên vang lên ngoài cửa, mang theo một chút lo lắng.
Nghe vậy, lão Phong và tôi hơi ngây người.
Chúng tôi lên báo? Có nhầm lẫn gì không, chúng tôi cũng không phải là đại minh tinh, lên báo vụ gì a!
Nhưng tôi cũng không chần chờ liền mở cửa ra.
Tôi thấy Từ Lâm Tĩnh vội vàng đi vào, trên tay cầm điện thoại di động nói với hai chúng tôi: "Các anh nhìn xem, tối hôm qua chúng ta bị chụp hình! Còn bị nghi ngờ là bọn buôn người."
“Hả?” Tôi và lão Phong lộ ra chút kinh ngạc.
Mịa nó! Không xui đến vậy chứ? Nếu thực sự bị xác định là bọn buôn người, ba chúng tôi cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được nỗi oan này.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi vội lấy điện thoại ra xem.
Phát hiện ra đó là một mẩu tin địa phương, vài dòng văn bản, một đoạn video nhỏ và hai bức ảnh.
Tiêu đề bắt mắt, "Bọn buôn người" có tật giật mình, bắt cóc trẻ con rồi lặng lẽ đưa lại về đồn...
Có lẽ là vào rạng sáng nay, sở cảnh sát ở phía tây ngoại ô đã tìm thấy hai đứa trẻ.
Sau khi xác nhận, đúng là đứa trẻ vừa bị báo mất tích.
Hơn nữa hai đứa trẻ này là được ba người khác gửi tới.
Sau xác nhận ban đầu của cảnh sát, người ta nói rằng ba người này có thể là nghi phạm buôn người.
Vì sợ bị pháp luật trừng phạt nên trong đêm đã gửi hai đứa trẻ đến đồn cảnh sát phía tây ngoại ô.
Về phần video, trong con phố tối tăm, ba bóng người đột nhiên đi ra từ trong ngõ, sau đó quay lưng về phía máy quay đi về phía trước.
Một vài bức ảnh cũng là bóng lưng của chúng tôi, nhưng tôi nhìn trái nhìn phải cũng chỉ thấy một vùng đen lớn, nam hay nữ còn không thể phân biệt được, chứ đừng nói đến chụp được bộ dáng của chúng tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì, không thấy mặt của chúng ta, cũng không phân biệt được là nam hay nữ, chờ hai ngày nữa tôi sẽ để tên cho vay nặng lãi ra đầu thú, chúng ta sẽ không có việc gì."
Tôi thất thần nói, Từ Lâm Tĩnh lại không vui, tức giận nói: “Xem bình luận đi, rõ ràng chúng ta làm việc thiện, nhưng cuối cùng suýt chút nữa bị mắng chết.”
Nói xong Từ Lâm Tĩnh liền bấm vào mục bình luận.
Bài viết này mới đăng hơn hai tiếng mà đã có hơn 3000 bình luận.
Tôi liếc xuống nhìn mấy lần, bình luận nghiêng về phía mắng chửi, đủ loại lời buộc tội, đều buông lời chỉ trích chúng tôi.
Nhưng không có cách nào, quần chúng không biết sự thật. Nhưng trong thâm tâm chúng tôi biết những gì mình làm không hề trái với lương tâm.
Tôi bảo Từ Lâm Tĩnh đừng xem nữa, kẻo càng xem càng giận. Còn nói đã trưa rồi, nên xuống lầu ăn cơm.
Từ Lâm Tĩnh cất điện thoại, sau đó cùng chúng tôi rời khỏi khách sạn nhỏ.