Thi Muội (Dịch Full)

Chương 634

Chương 634 Chương 634

Nếu nói đến rừng cây nhỏ, rồi còn ga trải giường.

Có phải khi chúng tôi đưa hai đứa trẻ đến đồn cảnh sát, lúc đó trời hơi lạnh nên chúng tôi đã che hai đứa trẻ bằng cái túi đen đó.

Mà rừng cây nhỏ ở ngoại ô thì gần đồn cảnh sát ở ngoại ô phía tây.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ là tên hai du hồn dã quỷ mà chúng tôi gặp lúc đó?

Mặc dù chúng tôi không để ý tới hai du hồn dã quỷ này, nhưng vẫn còn nhớ lúc đó Từ Lâm Tĩnh nhìn thấy hai du hồn dã quỷ kia, đã lên tiếng quát lớn hai câu.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ là hai con du hồn dã quỷ kia đã bí mật báo cho Mộ Dung Ngôn? Sau đó đã nói hươu nói vượn một trận?

Trong đầu tôi không ngừng hồi tưởng, suy nghĩ về một số khả năng.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy rằng đây là khả năng có thể xảy ra nhất.

Chắc là đúng rồi, nhất định là hai du hồn dã quỷ kia biết tôi, sau đó liền đi đến Quỷ Mã Lĩnh nói bậy vu khống cho tôi.

Hiện tại hay rồi, Mộ Dung Ngôn đích thân tìm tới cửa.

Nghĩ đến mấy chuyện này, tôi hít một hơi thật mạnh.

Mộ Dung Ngôn thấy tôi nửa ngày không nói gì, tiếp tục mở miệng nói: "Hừ! Tra nam, anh chấp nhận rồi đúng không!"

Nói xong, Mộ Dung Ngôn tiếp tục bẻ ngón tay và cánh tay của tôi.

"Ai ya, ai ya, đừng, đừng bẻ nữa, bẻ gãy rồi. Đó là do người khác nói bậy, nguyên nhân thực sự là như thế này ..." Tôi vội vàng mở miệng.

"Được, vậy anh nói đi!" Mộ Dung Ngôn cũng không có ý muốn bẻ gãy cánh tay và cổ tay tôi.

Nương theo lời nói của tôi, trực tiếp tìm thấy một bậc thang, chợt buông cánh tay của tôi ra, sau đó đứng bên cạnh giường.

Mặc dù hai tay được nới lỏng, nhưng vẫn có chút đau nhức..

Tôi run tay, đứng dậy khỏi giường.

Khi tôi nhìn thấy Mộ Dung Ngôn, cả người đều choáng váng.

Bởi vì tôi phát hiện ra, lần này Mộ Dung Ngôn không còn ăn mặc như trước nữa mà là mặc theo phong cách thời thượng.

Áo khoác và quần jean, thanh lịch và sang trọng, nữ thần chụp ảnh đường phố hoàn mỹ nhất!

Mà bộ đồ này, rõ ràng là quần áo hôm trước tôi mua cho cô ấy.

Bộ đồ này rất bình thường, trên phố có rất nhiều các cô gái mặc.

Nhưng khi bộ quần áo này được mặc ở trên người Mộ Dung Ngôn, lại có mị lực nói không nên lời.

Toàn bộ cơ thể của cô ấy, giống như thay đổi một loại khí chất, không chỉ phù hợp với cơ thể mà còn xinh đẹp động lòng người.

Bởi vì hôm nay Mộ Dung Ngôn thay đổi phong cách váy dài áo trắng, tôi nhất thời không kịp phản ứng.

Kết quả Mộ Dung Ngôn nhướng mày: "Nhìn cái gì mà nhìn, lại nhìn nữa tôi sẽ móc tròng mắt của anh ra, mau nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bị một câu nói của Mộ Dung Ngôn đánh thức, lúc này tôi mới chậm rãi đứng lên từ trên giường.

Sau đó mở miệng nói: "Thi Muội, cô đúng là oan uổng cho tôi rồi. Chuyện là như thế này, hôm qua Dương Tuyết nghỉ phép, cô ấy kêu tôi đi qua xách hành lý dùm. Người ta tìm đến tôi, tôi cũng không tiện cự tuyệt, về sau đi quán thịt dê..."

Kế tiếp, tôi đi tiễn Dương Tuyết, sau đó lục tục gặp phải một số chuyện, một năm một mười nói cho Mộ Dung Ngôn.

Mặc dù Mộ Dung Ngôn rất hung dữ với tôi, nhưng đôi khi lại rất tốt.

Thỉnh thoảng tôi sẽ phàn nàn vài lời, nhưng tôi chưa bao giờ oán giận cô ấy, thậm chí tôi có một số cảm giác kỳ lạ về cô ấy mà tôi không thể giải thích rõ ràng.

Phải mất một lúc lâu tôi mới kể cho Mộ Dung Ngôn nghe hết những chuyện tôi đã trải qua trong hai ngày qua.

Đặc biệt là đoạn tiễn hai đứa trẻ trong rừng cây nhỏ, tôi nhấn mạnh rằng lúc đó chúng tôi có ba người, trong đó có lão Phong, tuyệt đối không phải tôi một mình ở cùng Từ Lâm Tĩnh, càng không lấy theo ga trải giường gì, anh anh em em gì đó, đó hoàn toàn là nói bậy.

Mộ Dung Ngôn hơi cau mày sau khi nghe xong những lời nói của tôi.

"Hừ! Dạ Phong chết tiệt." Mộ Dung Ngôn đột nhiên lẩm bẩm một câu.

Mặc dù rất nhỏ, nhưng tôi vừa nghe xong thì chợt hiểu ra.

Trong lòng "lộp bộp" một tiếng, sắc mặt liền thay đổi.

Dạ Phong, chẳng phải là cái tên lớn lên có bộ dáng nhìn cũng được, hơn nữa còn được xưng là một trong Ngũ Quỷ Hùng sao?

Huống chi, tên này còn là người ái mộ Mộ Dung Ngôn, muốn đào chân tường của tôi, cua bạn gái của tôi.

Mẹ kiếp! Tôi đoán đúng rồi, chính là hai du hồn dã quỷ chết tiệt kia đã nói bậy nói bạ.

Bây giờ tôi mới hiểu, hóa ra là do tình địch có ác ý muốn vu khống tôi.

Sắc mặt tôi trầm xuống, nói với Mộ Dung Ngôn: "Thi Muội, tên khốn Dạ Phong kia lại tới tìm cô à?"

Mộ Dung Ngôn khẽ gật đầu: "Ừ! Hai tên du hồn dã quỷ mà hai người mà các anh gặp ở trong rừng cây nhỏ tối qua, chính là người hầu của Dạ Phong."

Giọng điệu của Mộ Dung Ngôn trở nên lạnh lẽo, nhưng tôi lại không để ý tới cái này, mà tiếp tục hỏi: "Anh ta tới tìm cô để làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment