Vội vàng tiến lên nói: "Phương tổng, chúng ta không phải đã bàn xong tất cả rồi sao? Chiết khấu mà chúng tôi đưa ra chắc chắn là thấp nhất thành phố này!”
Vừa dứt lời, Trình tổng cũng đi tới trước mặt Phương Trường Giang nói: "Đúng đó Phương tổng, điều này có thể giúp công ty của chúng ta tiết kiệm được rất nhiều tiền!"
Kết quả Phương Trường Giang chỉ hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Tập đoàn của chúng ta thiếu tiền sao? Nếu như để phó tổng giám đốc biết quản lý của cửa hàng này sai bảo vệ đánh hai người này, tôi còn ở đây mua xe thì chúng ta cũng đều không chịu nổi! Cả anh và tôi cũng đừng làm việc trong tập đoàn nữa.”
Phó tổng giám đốc mà Phương Trường Giang nói ra kia, thực chất là đại tiểu thư của tập đoàn bọn họ, Tiểu Mạn.
Trình tổng nghe đến đây, trong lòng không khỏi "lộp bộp” một tiếng, sau đó nhìn tôi và lão Phong một cái.
Không nghĩ tới tôi và lão Phong còn quen biết với đại tiểu thư của bọn họ, theo như lời Phương Trường Giang nói, thậm chí quan hệ còn không tệ.
Lúc này ông ta nào dám nói nhảm? Phải biết rằng đại tiểu thư chỉ đến chi nhánh này để mạ vàng, tăng một chút bảng thành tích mà thôi.
Nếu muốn tiếp tục lăn lộn trong công ty lớn như thế này, ngoài thành tích, còn cần phải có người hỗ trợ, nâng đỡ.
Ông ta nào dám đắc tội với thân tín của đại tiểu thư, Phương Trường Giang trước mắt này?
Đầu óc của Trình tổng rất linh hoạt, sau khi trầm mặc một lúc, ông ta trực tiếp thay đổi sắc mặt, quay về phía cửa hàng trưởng Thái mở miệng nói: “Cửa hàng trưởng Thái, tôi tín nhiệm anh nên mới dẫn Phương tổng đến đây. Kết quả anh xem, nhân viên của anh đều là loại nhân viên gì đây? Ỷ mạnh hiếp yếu, hành vi đối đãi khách hàng này làm tôi cảm thấy xấu hổ, kế hoạch mua sắm này đành phải hủy bỏ!”
Sắc mặt của cửa hàng trưởng Thái lập tức thay đổi, cả người giống như bị xì hơi.
Sắc mặt của Ngô quản lý thì tái nhợt, trong lòng vô cùng hối hận.
Anh ta làm sao biết được chúng tôi có quen biết với một khách hàng lớn như vậy.
Mà ba nhân viên bán hàng kia ai nấy đều nơm nớp run rẩy lo sợ, lúng túng không biết làm sao.
Tôi không để ý đến vẻ mặt của những người này, tôi chỉ liếc nhìn sau đó lùi sang một bên, Tiểu Phương vẫn còn đang đau buồn vì mất công việc.
Trước đây không có cơ hội, bây giờ có cơ hội, tôi quyết định giúp Tiểu Phương.
Vì vậy, tôi nói với Phương Trường Giang : "Phương trợ lý, anh có thể giúp tôi một việc được không?"
*********************
Là trợ lý của Tiểu Mạn, Phương Trường Giang rất rõ ràng về mối quan hệ giữa tôi và Tiểu Mạn, cũng như năng lực và nghề nghiệp của tôi và Phong Tuyết Hàn.
Cho dù tôi và cấp trên của anh ta có giao tình, hay là vì năng lực của chúng tôi, anh ta đều muốn kết giao với tôi.
Dù sao muốn tiến thêm một bước trên con đường sự nghiệp, anh ta phải dựa vào cây đại thụ là Tiểu Mạn mà từ từ leo lên.
Hơn nữa, trong đời người không thể tránh khỏi gặp phải mấy thứ bẩn thỉu không có mắt, hay là nhìn nhà cửa gì đó.
Kết giao với chúng tôi, cũng có thể đề phòng về sau.
Vì vậy khi nghe chúng tôi có việc muốn xin giúp đỡ thì anh ta cũng không hề do dự, trực tiếp nói: “Anh Đinh, anh khiêm tốn rồi, có việc gì cứ trực tiếp nói thẳng. Nếu như chuyện mà Phương Tường Giang tôi có thể giúp thì tuyệt đối sẽ không nhắm mắt làm ngơ.”
Tôi cười nhẹ một tiếng: "Không nghiêm trọng đâu. Phương trợ lý, chẳng phải anh muốn mua xe sao? Huống chi, giá ở đây đưa ra cũng là rẻ nhất, anh không cần đi chỗ khác, cứ mua ở đây là được rồi."
Tôi đã nói thẳng, nhưng khi tôi nói ra điều này, tất cả nhân viên bán hàng trong cửa hàng đều chấn động.
Con vịt đã bay đi, có phải đã muốn bay trở lại không?
Cửa hàng trưởng Thái lúc trước còn ủi xìu, lúc này đã phấn trấn trở lại: "Đúng vậy, đúng vậy! Phương tổng, chiết khấu của tôi rất thấp, hơn nữa còn có thể tặng thêm một túi quà sang trọng!"
Cửa hàng trưởng Thái lại mở miệng nói, các nhân viên còn lại cũng đều trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Phương Trường Giang, chờ anh ta gật đầu.
Việc này có liên quan đến khoản tiền thưởng cuối năm của họ, không ai có lý do gì để mất đơn hàng này.
Nhưng Phương Trường Giang lại ngẩn người, sau đó kéo chúng tôi ra đằng sau nói: "Anh Đinh, anh đây là có ý gì? Vừa rồi bọn họ suýt đánh anh? Anh còn kêu tôi mua xe ở đây?"
Tôi xua tay: “Cái này không quan trọng, chỉ là anh phải đặt hàng với cô gái đằng kia, sau đó tôi còn yêu cầu họ đáp ứng tôi một điều kiện.”
Vừa nói tôi vừa liếc nhìn Tiểu Phương vẫn còn đang buồn bã.
Phương Trường Giang liếc nhìn, có chút nghi hoặc.
Mặc dù không biết tôi muốn làm gì! Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi thì anh ta cũng gật đầu một cái.
"Được, anh Đinh, anh nói gì tôi cũng làm theo!"
"Được! Vậy Phương trợ lí vất vả rồi!" Tôi cười nói.