Ngay sau đó, tôi và Phương Trường Giang quay người lại.
Sau đó, tôi nghe thấy Phương Trường Giang nói với cửa hàng trưởng Thái: "Cửa hàng trưởng Thái, anh Đinh là đại nhân không chấp nhất với kẻ tiểu nhân, chúng ta có thể tiếp tục thương lượng chuyện thu mua này!”
Vừa nói ra lời này, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều vui mừng khôn xiết.
Vừa rồi còn ở trong hầm băng, lúc này lại bay lên tận trời.
“Oa, quá tốt rồi!"
"Quá tốt rồi, quá tốt rồi!"
Hiện trường đột nhiên trở nên nóng lên, ai nấy đều kích động đến mức sắp ôm lấy nhau, dường như nhìn thấy được tiền thưởng cuối năm.
Ngô quản lý và ba nhân viên bán hàng kia cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, bọn họ không quan tâm đến tiền thưởng tết, chỉ cần có thể nhận được tiền thưởng kếch xù này.
Cửa hàng trưởng Thái càng kích động, chỉ cần đơn hàng này có thể kí xuống, vậy thì vị trí tổng giám đốc khu vực chính là của ông ta rồi.
"Cảm ơn Phương tổng. Chúng tôi nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng những công việc phía sau, chỗ nào anh chưa vừa ý, chúng tôi nhất định sẽ làm cho nó thật hoàn hảo." Cửa hàng trưởng Thái hưng phấn nói.
Nhưng Phương Trường Giang không có quá nhiều biểu cảm, lại bổ sung một câu: "Cửa hàng trưởng Thái, đừng nóng vội như vậy. Đơn hàng này có thể kí, nhưng tôi phải ký đơn hàng này với nữ nhân viên bán hàng đó!"
Nói xong, Phương Trường Giang chỉ thẳng vào Tiểu Phương đang buồn bã cách đó không xa.
Mọi người đều thuận theo ngón tay mà quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy Tiểu Phương thì vẻ mặt của bọn họ đều sửng sốt.
"Mẹ kiếp, là người mới tới kia!"
"Tình huống gì đây, sao lại đặt hàng cho cô ta!"
“Sao lại là con khốn này?"
"..."
Tất cả nhân viên bán hàng đều bàn tán sôi nổi.
Mà Tiểu Phương lại càng sửng sốt, chỉ vào chính mình: "Tôi, là tôi sao?"
Phương Trường Giang khẽ gật đầu: "Đúng vậy, chính là cô!"
Cô gái xấu tính kia dường như có rất nhiều ý kiến với Tiểu Phương, lúc này cô ta vô cùng khó chịu, trực tiếp đứng dậy, đung đưa mảnh da thịt tuyết trắng: “Phương tổng, cô ta đã không còn là nhân viên của cửa hàng chúng tôi, hay là anh kí đơn hàng này với tôi đi.”
Những lời này thật vô sỉ, nhưng cô ta lại không đỏ mặt chút nào.
Mà Ngô quản lý cũng đứng ra: “Đúng, đúng, tôi đã đuổi việc cô ta rồi!”
Phương Trường Giang không quan tâm, chỉ liếc nhìn cửa hàng trưởng Thái.
Cửa hàng trưởng sao dám chậm trễ? Vội vàng mở miệng nói: "Ngô quản lý, cậu nói đuổi việc là đuổi việc sao, vậy còn cần cửa hàng trưởng như tôi đây làm gì? Tiểu Phương vẫn là nhân viên của cửa hàng chúng ta! Từ giờ cô ấy sẽ trở thành nhân viên chính thức.”
Tiểu Phương nghe thấy điều này, cô ấy ngay lập tức ngạc nhiên, che miệng với vẻ mặt không thể tin được.
Vì một số lý do, Tiểu Phương rất cần công việc này.
Phương Trường Giang khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục nói: "Cửa hàng trưởng Thái, vẫn còn một điều kiện. Nếu như ông có thể đáp ứng thì lập tức ký hợp đồng...”
Nói xong, Phương Trường Giang nhìn về phía tôi.
Mà cửa hàng trưởng Thái kia cũng nhìn về phía tôi, trên mặt lộ ra vẻ ân cần: “Tiên sinh, có yêu cầu gì cậu cứ nói ra, cửa hàng của chúng tôi sẽ cố gắng tận lực thỏa mãn!”
Tôi cũng không lòng vòng mà trực tiếp nói thẳng: “Cửa hàng trưởng Thái đúng không? Tôi không phí lời nữa, ông đuổi việc anh ta, anh ta, anh ta, còn có cô ta, tổng cộng bốn người này, vĩnh viễn không tuyển dụng là được!”
Trong khi nói, tôi đã chỉ vào Ngô quản lý và ba nhân viên bán hàng xấu tính kia.
Nếu ba người này còn làm ở đó, cho dù tôi có giúp Tiểu Phương lấp đầy thành tích thì cô ấy vẫn sẽ bị bọn họ chèn ép.
Hơn nữa những người này xấu tính và hẹp hòi như vậy, hoàn toàn chính là sỉ nhục đối với nghề bán hàng này.
Ngô quản lý và ba nhân viên bán hàng kia nghe tôi nói như thế, vừa rồi còn hưng phấn, lúc này cả người đều lạnh.
Trong số đó, nhân viên bán hàng thấp béo kia đã hướng về phía cửa hàng trưởng Thái nói: "Cửa hàng trưởng, cửa hàng trưởng, tôi đã đi theo ông hai năm rồi! Ông không thể đuổi việc tôi được!”
“Cửa hàng trưởng, tôi vừa thực tập đã bán được năm chiếc xe, ông cũng không thể đuổi việc tôi!” Nữ nhân viên xấu tính kia nói.
“Cửa hàng trưởng, tôi là trợ lí của ông.” Ngô quản lý kích động nói.
Nhưng cửa hàng trưởng Thái chỉ liếc nhìn họ, cuối cùng thở hắt ra: "Các người đã làm gì ở trong cửa hàng, tôi còn không biết sao? Chèn ép đồng nghiệp, bỏ túi riêng. Nghiêm trọng nhất là còn đuổi khách, nhận tiền từ các cửa hàng khác! Làm cho cửa hàng của chúng tôi vô duyên vô cớ mất đi bao nhiêu khách hàng? Từ bây giờ, bốn người đã bị đuổi việc! Lát nữa đến phòng tài vụ kết toán đi!
Cửa hàng trưởng Thái vừa dứt lời, cả bốn người kia đều chết lặng.
Đây là một công việc tốt, Hơn nữa tiền thưởng còn rất cao, cuối năm đang ngay ở trước mắt. Kết quả thì sao? Thế nhưng lại bị đuổi việc ở thời điểm mấu chốt này.