Thi Muội (Dịch Full)

Chương 666

Chương 666 Chương 666

Sư phụ hít một hơi thật sâu, sau đó lấy lại bình tĩnh và nhỏ giọng nói: “Chà! Con thật không tệ. So với sư phụ của con năm đó thì con có thiên phú hơn nhiều. Nhưng con không thể kiêu ngạo, cũng không thể chậm trễ. Về sau con tu luyện, không được đắc ý vênh váo!”

“Vâng sư phụ, cái này con đã biết! Nếu không có việc gì nữa thì con xin phép đi trước.” Nói xong, tôi còn chưa kịp ăn sáng mà đã trực tiếp chạy ra ngoài.

“Con không ăn sáng hả?” Sư phụ hét một tiếng với bóng dáng của tôi.

Tôi vẫy tay với sư phụ: “Sư phụ, con không ăn đâu!”

Nói xong, tôi đã chạy mất không còn bóng dáng.

Sắp có ô tô đầu tiên trong đời rồi, tôi còn tâm trí đâu mà ăn sáng?

Chỉ là tôi không ngờ rằng khi tôi mua một chiếc ô tô, tôi đã tự chuốc lấy vô số rắc rối cho mình.

Hiện giờ đi lái xe về, thế nhưng lại suýt chút nữa mất mạng…

*********************

Sau khi rời khỏi nhà, tôi gọi điện thoại cho lão Phong.

Khi mua xe là hai người cùng nhau đi. Giờ lấy xe về, tự nhiên tôi cũng muốn mang lão Phong theo.

Sau khi lão Phong nhận được điện thoại của tôi, thái độ của cậu ta vẫn lãnh đạm giống như cũ. Cậu ta chỉ trả lời một chữ ‘Được’, sau đó cúp điện thoại.

Tôi ở ngã tư đợi lão Phong một lúc thì thấy cậu ta vừa ngậm điếu thuốc vừa thảnh thơi đi tới.

“Lão Phong, nhanh lên!” Tôi thúc giục một tiếng.

Lão Phong căn bản không dao động mà còn chậm rãi hỏi tôi một câu: “Sao hối dữ vậy?”

“Tên mập gọi điện thoại nói là chiếc xe đã về tới cửa hàng rồi.” Tôi mở miệng trả lời, sau đó đi cùng lão Phong về hướng nhà ga.

Nhưng sau khi hai chúng tôi đi đến nhà ga, có một người đã hấp dẫn sự chú ý của tôi và lão Phong.

Chúng tôi nhìn thấy có người cầm một chiếc dù bằng giấy nhưng với thời tiết hôm nay, không chỉ không có tuyết rơi hay trời mưa mà còn không có nắng.

Không cần phải bung dù, nhưng người này là người duy nhất, cầm một chiếc dù giấy màu đen.

Càng thêm kỳ lạ chính là chiếc dù giấy đó cũng không phải che cho đối phương mà là che vào khoảng đất trống bên cạnh đối phương.

Giống như đối phương đang bung dù che cho ai đó, vô cùng kỳ quái.

Hành động khác người của đối phương khiến tôi và lão Phong đã nhìn vài lần.

Chúng tôi đi đến gần hơn thì phát hiện người bung dù chính là một người đàn ông trung niên tương đối cường tráng.

Mặc đồ đen, đầu cắt ngắn, da màu đồng và cao khoảng 1,9 mét, anh ta cao hơn đám đông bên cạnh một cái đầu.

Hơn nữa người đàn ông trung niên này lại rất cường tráng, bụng không hề lớn, thoạt nhìn giống như là một người đàn ông có cơ bắp vạm vỡ.

Anh ta chỉ giơ một chiếc dù giấy màu đen lên nhưng ngoại chiếc dù giấy đó ra cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Trong thiên hạ này có rất nhiều người lập dị. Tôi và lão Phong cũng chỉ nhìn thoáng qua vài lần, cũng không để ý lắm.

Một lúc sau thì xe tới.

Tôi và lão Phong ngồi ở hàng sau cùng. Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên cầm dù kia cũng đi theo lên xe.

Anh ta ngồi ở phía trước chúng tôi ở vị trí gần lối đi nhỏ. Còn vị trí bên trong thì bị bỏ trống.

Về phần chiếc dù giấy đó thì cũng không có bị đóng lại mà anh ta vẫn che ở chỗ cửa sổ.

Không có nhiều người trên xe lắm nhưng ghế trống cũng không nhiều và cũng không ai ngồi gần người đàn ông trung niên kia.

Hồi lúc đầu tôi không có để ý nhưng sau khi xe xuất phát, lão Phong nhẹ nhàng dùng khuỷu tay khều tôi một chút, sau đó nháy mắt ra hiệu cho tôi.

Tôi có hơi nghi ngờ. Chậm rãi nhìn theo ánh mắt của cậu ta.

Tôi quỷ dị phát hiện, người đàn ông trung niên đó đang thì thầm nói nhỏ. Mà hướng anh ta nói nhỏ thì lại là chiếc ghế trống bên cạnh.

Âm thanh rất nhỏ nên tôi không nghe rõ lắm.

Dường như anh ta đang nói: Vy Nhi, em yên tâm, có anh ở đây rồi. Anh có thể giải quyết vấn đề này …

Ý tứ đại khái là như vậy nhưng tôi cũng không chắc lắm.

Nhưng điều duy nhất tôi có thể khẳng định chính là người đàn ông trung niên này đang nói chuyện với vị trí bỏ trống ở bên cạnh.

Hơn nữa nói xong một câu, còn tạm dừng một chút, giống như đang nói chuyện điện thoại. Thỉnh thoảng còn lộ ra một vài biểu cảm.

Tôi nhìn trái nhìn phải vài lần, phát hiện người này không có mang tai nghe, không giống đang gọi điện thoại.

Huống chi cách ăn mặc của người này vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, cũng không giống như một bệnh nhân tâm thần.

Nhưng với đủ loại biểu hiện của anh ta, thực sự khiến tôi và lão Phong cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Nhưng vào lúc này, lão Phong lại đè thấp giọng nói, nói với tôi: “Lão Đinh, cậu nhìn kỹ chiếc dù màu đen đó đi, khung dù và vải dù!”

Tôi lộ ra vẻ nghi hoặc nhưng vẫn cẩn thận nhìn kỹ chiếc dù màu đen đó.

Kết quả là sau khi nhìn kỹ, tôi thật sự phát hiện ra một chút manh mối.

Bình Luận (0)
Comment