Khung dù màu đen đó vậy mà được khắc chú văn. Ở phía bên hông của chiếc dù màu đen còn ẩn hiện đồ án Thái Cực Bát Quái.
“Đồ án Bát Quái, khung dù có chú văn… Đây, đây là một chiếc dù dành cho quỷ?” Tôi nhỏ giọng, vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, tôi nghi ngờ trên cái ghế trống kia e rằng có một người đang ngồi. Tôi không mang theo nước mắt trâu để mở mắt, cậu nhìn thử xem!” Lão Phong tiếp tục nói, giọng nói rất nhỏ.
Nghe đến đây, trong lòng tôi không khỏi căng thẳng.
Nếu vẫn còn một người ngồi trên chiếc ghế trống đó, thì đó hẳn là một con quỷ.
Suy cho cùng, tất cả hành động của người đàn ông trung niên này đều là dùng chiếc dù màu đen để che nắng nên tôi đành phải nghĩ theo cách này.
Nhưng kỳ quái là nếu thật là quỷ thì theo lý thuyết với khoảng cách gần chúng tôi như vậy, dù có đui mù thì cũng có thể cảm nhận được âm khí chứ?
Nhưng hiện giờ một chút âm khí cũng không có. Đây là chỗ kỳ lạ nhất.
Hiện giờ sau khi nhận ra đó không phải là chiếc dù bình thường, lúc này tôi mới quyết định mở mắt nhìn xem người đàn ông trung niên đó có phải đang mang theo một con quỷ đi ở trên đường không.
Là một người trừ tà, theo bản năng lòng hiếu kỳ thôi thúc tôi muốn làm rõ tình hình.
Lúc này tôi cũng không hề do dự, tôi lặng lẽ lấy nước mắt trâu đặc chế ra, cúi đầu và lau mí mắt.
Một luồng khí lạnh lẽo xuất hiện, tôi đã mở ra Thiên Nhãn.
Tôi không chút do dự mở ra hai mắt, sau đó đi lên vị trí phía trước rồi nhìn qua.
Nhưng ngay lúc tôi ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông trung niên đột nhiên kéo dù lại.
Chiếc dù vốn dĩ đang được bung ra, ngay lúc này “Tạch” một tiếng đóng lại.
Lúc trước ánh mặt trời bị chiếc dù ngăn trở trong nháy mắt đã chiếu vào từ ngoài cửa sổ.
Cho nên khi tôi liếc mắt nhìn thoáng qua thì cũng không nhìn thấy gì. Thay vào đó, sau khi người đàn ông trung niên đóng dù lại thì đã chậm rãi xoay đầu.
Anh ta liếc mắt nhìn thoáng qua tôi và lão Phong một cái. Vẻ mặt của anh ta vô cùng bình tĩnh, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không.
Anh ta không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua tôi và lão Phong một cái. Sau đó anh ta xoay đầu, ôm chiếc dù đen trong tay rồi dựa lưng vào ghế mà ngủ.
Thấy vậy, tôi và lão Phong liếc nhìn nhau một cái, sau đó tôi nghe lão Phong nhỏ giọng hỏi: “Thấy không?”
Tôi lắc hai tay, mang theo một chút tiếc nuối: “Không có!”
Do anh ta thu dù quá nhanh. Dường như anh ta biết được tôi đã mở ra Thiên nhãn.
Ngay cả khi lúc trước có quỷ thì cũng đã bị anh ta thu vào chiếc dù đen khi tôi ngẩng đầu nhìn.
Bây giờ tôi không thể nhìn thấy gì, đối phương cũng nhắm mắt lại ngủ.
Tôi chỉ có thể đóng Thiên nhãn lại.
Sau đó, dọc theo đường đi, tôi và lão Phong đều nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia, chú ý nhất cử nhất động của anh ta.
Nhưng sau khi anh ta thu dù, anh ta không hề có thêm hành động nào nữa mà chỉ dựa vào chỗ của mình mà ngủ.
Sau khi đến nhà ga, người đàn ông trung niên mới chậm rãi tỉnh dậy.
Anh ta duỗi người sau đó cầm chiếc dù đen lên và đi xuống xe.
Tôi và lão Phong đi theo phía sau anh ta. Sau khi xuống xe, điện thoại của anh ta bỗng nhiên reo lên.
Anh ta cầm lấy điện thoại, đột nhiên vui mừng, sau đó kết nối cuộc gọi.
Ngay lập tức, tôi nghe thấy anh ta cất giọng vui vẻ: “Ha ha ha, tới rồi tới rồi, ở đâu? Được, tôi qua giờ nè…”
Nói xong, người đàn ông trung niên cầm điện thoại, một bên nói chuyện điện thoại, một bên sải bước đi ra khỏi nhà ga, tâm trạng rất vui vẻ.
Trong chốc lát, anh ta đã biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Mặc dù hai chúng tôi có sự nghi ngờ với người đàn ông trung niên này nhưng cũng không làm gì thêm.
Hiện giờ người đàn ông trung niên kia cũng đã rời đi, hai chúng tôi cũng không tiếp tục chú ý tới anh ta nữa.
Sau khi dừng lại ở cửa nhà ga một lúc, tôi bắt một chiếc xe taxi rồi sau đó liền dựa theo kế hoạch ban đầu mà đi đến cửa hàng ô tô…
***************
Sau khi người đàn ông cầm chiếc dù đen biến mất, chúng tôi cũng nhanh chóng quên chuyện đó đi.
Sau khi hai chúng tôi đi đến nội thành, liền đi thẳng đến cửa hàng ô tô.
Trong chốc lát, chúng tôi đã đến nơi.
Nhìn từ xa, tôi thấy ông chủ mập mạp đang đứng ở cửa, nhìn xung quanh.
Khi ông ta thấy tôi và lão Phong, ngay lập tức nở một nụ cười, chạy về phía chúng tôi.
"Đinh đạo trưởng..."
Tôi và lão Phong không có nhiều thiện cảm với tên này, cho nên chúng tôi cũng không lộ ra biểu cảm gì.
Lúc này thấy ông ta chạy tới, tôi cũng chỉ chào hỏi một tiếng, đồng thời hỏi: "Mập mạp, ông đợi bao lâu rồi?"
"Không lâu, không lâu. Đinh đạo trưởng, xe của cậu đã được rửa sạch. Hai người chờ ở trong cửa hàng một chút, tôi sẽ kêu người lái xe của cậu ra đây!" Mập mạp cười nói.