Dì Mỹ Nhân, là bà già đó. Ngay khi tôi đang suy nghĩ về điều này, màn sương đen đã ngưng tụ thành hình.
Ngay sau đó, lão yêu bà của tà giáo Mắt Quỷ cũng xuất hiện ở trước mắt chúng tôi.
Mụ già vẫn giống như trước, vẫn là cái dáng vẻ lưng còng xuống, trên tay cầm một cây gậy đen.
Vĩnh viễn không thể nhìn thấy khuôn mặt của bà ta, chỉ có chiếc cằm nhăn nheo lộ ra ngoài.
Mà phía sau lưng của lão yêu bà này cũng đã xuất hiện hơn mười mấy con lệ quỷ nữa.
Mặc dù số lượng của những con quỷ này không nhiều bằng bên phía Quỷ Tam Nguyên, nhưng số lượng tăng thêm hơn mười mấy con quỷ, rõ ràng là lợi hại hơn một chút.
Tất cả bọn chúng đều cúi đầu xuống, âm sát khí tỏa ra từ cơ thể của bọn chúng cũng rất nồng đậm.
Cơ thể của lão Phong và tôi đột nhiên cứng đờ, bởi vì chúng tôi làm gì còn dám tiếp tục chạy về phía trước nữa?
Mẹ nó! Phía trước có quân chặn, phía sau có truy binh, đi như thế nào mới đúng đây?
Ngay tại lúc tôi không biết phải làm sao, lão Phong đột nhiên chỉ vào một hướng, nói: "Lối này!"
Nói xong, tôi nhìn về hướng lão Phong chỉ, phát hiện là một con ngõ nhỏ.
Lúc này tôi đã không còn tâm trạng để ý đến cái gì nữa, miễn là có đường, chúng tôi đều dám chạy.
Chúng tôi quay người lại, chuẩn bị chạy vào con ngõ nhỏ.
Kết quả chúng tôi chỉ mới chạy được vài bước, cơ thể đã đứng thẳng tắp.
Bởi vì chúng tôi phát hiện, ở trong con ngõ nhỏ đó lại xuất hiện động tĩnh.
Từng đợt gầm trầm thấp đột ngột phát ra, mà bên trong con hẻm tối đó cũng trào ra từng trận âm sát khí.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặt có khuôn mặt trắng bệch chậm rãi đi ra.
Không ai khác chính là bạn cùng lớp với tôi, người đã gia nhập vào Tà giáo Mắt Quỷ, Trương Tử Đào.
Nhưng ngoài Trương Tử Đào ra, tôi có thể thấy rõ ở phía sau lưng của cậu ta còn có một vài bóng người đang lắc lư.
Cũng không biết là loại quái vật gì, lúc này bọn chúng đang nằm ở trên tường, há to miệng, thè cái lưỡi màu đỏ tươi của mình ra.
Trương Tử Đào chậm rãi đi ra từ trong ngõ, sắc mặt của cậu ta có chút lạnh lùng, lúc này thấy tôi thì hừ lạnh một tiếng: "Đinh Phàm, không nghĩ tới! Chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy!"
Nói xong, Trương Tử Đào đã đi ra khỏi con ngõ nhỏ.
Mà những con quỷ ảnh chập chờn liên tục gầm rú kia, rõ ràng là sự tồn tại của ác quỷ hung hồn.
"Họ, bọn họ là ai? Chúng ta, hình như chúng ta không còn đường để đi nữa rồi!". Cô Lý đột nhiên mở miệng nói, thần sắc có chút hoảng hốt.
Cho dù cô ấy không biết Quỷ Tam Nguyên, Dì Mỹ Nhân và Trương Tử Đào, nhưng cô ấy vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm.
Về phần lão Phong và tôi thì càng tỏ ra lo lắng hơn.
Trong một khoảnh khắc, nhịp tim của tôi đột ngột tăng tốc, hơi thở trở nên gấp gáp, trong lòng xuất hiện một cảm giác đang rơi vào tuyệt cảnh.
Ba người chúng tôi đứng ở giữa đường cái, không biết đi đâu.
Nhưng Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân đã chậm rãi đi về phía chúng tôi từ hai đầu của con đường.
Tôi và lão Phong cảnh giác nhìn thẳng vào bọn họ, đồng thời tôi mở miệng nói: “Lão Phong, xem ra chúng ta đã bị theo dõi từ lâu rồi!”
"Hừ, để mắt tới thì sao, muốn giết chết chúng ta cũng không dễ dàng như vậy đâu!" Lão Phong lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó, Lão Phong trực tiếp vươn tay, từ trên cổ lấy ra một tấm Bảo Kính Âm Dương Bát Quái.
Chiếc gương bát quái này cũng là thủ đoạn và là con át chủ bài của lão Phong.
Thấy lão Phong như vậy, tôi cũng không chút lơ là, nhanh chóng lấy chiếc chuông đồng ở bên hông ra.
Đánh nhau một trận là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng ngay cả khi chúng tôi có bị bao vây, ngay cả khi chúng tôi phải đối mặt với cường địch đi chăng nữa, nhưng nếu muốn chúng tôi thúc thủ chịu trói thì đừng hòng.
Bởi vì trong lòng của chúng tôi đều biết rất rõ, một khi rơi vào tay của bất luận kẻ nào trong ba người này thì hai chúng tôi đều không có kết quả tốt, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là cái chết, thậm chí còn có khả năng bị tế sống, sau đó còn bị bọn họ luyện thành quỷ nô, để người ta tuỳ ý thao túng và sử dụng.
Lúc này, ngoài việc lấy chuông đồng ra, tôi đã bí mật kết ấn và kích hoạt ấn đen.
Trong tình huống này, cho dù chúng tôi có kiên cường đối mặt với cái chết, cũng tuyệt đối không thể dựa vào năng lực của chính mình mà chạy thoát được.
Cho nên nhất định phải mượn ngoại lực, mời cô vợ trẻ bạo long kia của tôi đến giúp đỡ.
Tất nhiên, chuyện này đòi hỏi phải có một khoảng thời gian hoà hoãn.
Dù vậy, cuối cùng liệu có thành công hay không thì vẫn rất khó nói.
Nhưng khi tôi lấy ra chuông đồng, kích hoạt ấn đen, Quỷ Tam Nguyên cách đó không xa đã nhìn thấy tôi và lão Phong lấy pháp khí ra, cũng không tự chủ được mà bật cười nói: “Chỉ bằng đồ chơi cỏn con ở trong tay các người mà còn muốn đối phó bọn tôi sao?"