“Hừ, có thể đối phó được hay không, không phải thử một chút là biết sao?” Nói xong, lão Phong một tay kết ấn, một tay cầm gương.
Nếu ai dám đến gần, cậu ta sẽ ra tay với kẻ đó.
Trong khi họ đang nói chuyện, tôi đã kích hoạt ấn đen, thấp giọng hô một câu: "Mộ Dung Ngôn."
Âm thanh yếu ớt đến nỗi ngay cả lão Phong cũng không phát hiện ra.
Tôi biết, tôi biết mình chỉ có một cơ hội để gọi Thi Muội, cho nên tôi nhất định phải thật cẩn thận...
**************
Lúc tôi kích hoạt ấn đen, sau đó gọi một tiếng Mộ Dung Ngôn.
Tôi cảm thấy rõ, bên trong ấn đen đột ngột phát ra một luồng khí lạnh như băng.
Hơn nữa, luồng khí lạnh này đang tăng lên không ngừng, không ngừng tăng cao.
Mà Quỷ Tam Nguyên ở phía đối diện, Dì Mỹ Nhân ở phía sau và Trương Tử Đào ở bên cạnh lại không thể phát hiện ra tình trạng này.
Sau khi nhìn thấy lão Phong lấy ra chiếc gương Bát Quái, Quỷ Tam Nguyên không hề động tâm, thậm chí còn lộ ra một chút khinh thường.
"Vài thập niên trước, bần đạo đã không còn cần thứ này từ lâu rồi!"
“Hừ!” Lão Phong căn bản không để ý tới ông ta, mà giữ nguyên tư thế kẻ nào tới gần sẽ tấn công kẻ đó.
Tôi hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm đếm thời gian.
Trương Tử Đào ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói với Quỷ Tam Nguyên: "Quỷ tiền bối, đừng phí lời với bọn họ nữa, theo tôi thấy, cứ trực tiếp bắt lấy bọn họ, sao đó luyện hóa bọn chúng thành quỷ nô là được!"
“Từ Đào, không gấp, không gấp, đợi lát nữa đi!” Quỷ Tam Nguyên tiếp lời.
Mà Dì Mỹ Nhân ở phía sau cũng đột nhiên cười ha hả mà mở miệng nói: "Đúng vậy, đừng vội như vậy."
Không vội sao? Hừm, không vội cũng được, đợi đến khi Thi Muội đến, chúng tôi sẽ có cơ hội chạy thoát.
Trong lòng nghĩ như vậy, tôi lại đếm thời gian, nói: "Mộ Dung Ngôn!"
Sau tiếng Mộ Dung Ngôn thứ hai vang lên, chỉ cần đợi thêm ba mươi giây nữa.
Ba mươi giây sau đó, chỉ cần Mộ Dung Ngôn không đi bế quan, cô ấy sẽ đích thân tới đây.
Quỷ Tam Nguyên, Dì Mỹ Nhân và Trương Tử Đào đều không di chuyển, vẫn chặn lại chúng tôi như vậy, cũng không vội vàng ra tay.
Nhưng xung quanh, đột nhiên thổi lên một trận gió lạnh.
Tôi có thể cảm thấy, bên trong ấn đen đang không ngừng bộc phát ra từng đợt âm khí.
Lão Phong đang đứng ở bên cạnh tôi cũng chợt nhận ra điều gì đó bất thường.
Mặc dù xung quanh xuất hiện gió lạnh, nhưng bên cạnh tôi lại bộc phát ra âm khí khiến cậu ta cảm thấy khó hiểu.
Lão Phong đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tôi thấy lão Phong đang nhìn tôi, tôi không nói gì mà chỉ gật đầu với cậu ta một cái.
Mặc dù lão Phong không biết tôi đang làm gì, nhưng thấy tôi gật đầu như vậy thì lập tức tin tưởng vào tôi, còn bản thân thì vẫn tiếp tục cảnh giác với xung quanh.
Nhưng cô Lý lại không thể làm vậy được, bởi vì lúc này nếu như không có sát khí, cô ấy chỉ là quỷ hồn bình thường mà thôi.
Lúc này nhìn thấy xung quanh có nhiều hung hồn như vậy, mà cái loại cảm giác áp bách của sát khí đó khiến cô ấy nơm nớp lo sợ.
Bên chỗ của chúng tôi đang giương cung bạt kiếm, nhưng bên phía chủ quán thịt nướng bán đồ nướng lại tỏ ra không vui.
Bởi vì ông ta xem lâu như vậy, cho nên cũng cảm thấy có chút kỳ quái...
Còn về phần những vị khách ngồi ở chiếc bàn dưới bóng cây đó, bọn họ vẫn ở chỗ đó uống rượu và chúc rượu nhau, giống như là đã uống quá nhiều cho nên bọn họ không hề để ý đến chúng tôi.
Chúng tôi cảnh giác bốn phía, ước tính thời gian.
Một giây, hai giây, mười giây, hai mươi giây.
Khung cảnh lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc, cuối cùng thì ba mươi giây cũng đến.
Tôi đột nhiên mở to hai mắt mà không chút do dự.
Kiếm chỉ ở trước ngực dựng lên, lập tức mở miệng nói: "Mộ Dung Ngôn!"
Cứ như vậy, sau tiếng Mộ Dung Ngôn thứ ba vang lên, ấn đen đã bị thôi động hoàn toàn.
Trong khoảnh khắc, một trận gió mạnh ập đến, xung quanh đột nhiên xuất hiện tiếng gió "vù vù".
Không chỉ có như vậy, phía trên ấn đen ở bên tay phải còn tản mát ra từng làn sương trắng.
Sương trắng nhanh chóng xuất hiện và bắt đầu tụ lại ở trước mặt chúng tôi.
Nhìn đến đây, trong lòng tôi sinh ra cảm giác vui mừng khôn siết.
Lão Phong lại quan sát xung quanh, mặc dù cậu ta cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo xung quanh, nhưng dường như không chú ý đến làn sương trắng, cũng không nhìn thấy bóng người đang tụ lại ở trước mặt mình.
Trong lúc tôi đang ngạc nhiên thích thú, Quỷ Tam Nguyên đã im lặng được một lúc, lúc này lại mở miệng nói: "Ồ! Cuối cùng cũng đến rồi sao?"
"Ha Ha! Đúng vậy, chính là khí tức của tên phản đồ đó." Dì Mỹ Nhân ở phía sau đột nhiên bổ sung thêm một câu.
Tôi vốn đang cảm thấy rất vui mừng, dù sao thì Mộ Dung Ngôn cũng đang xuất hiện, linh môi sắp giáng lâm.