Mộ Dung Ngôn cũng đã nói như vậy, mà chúng tôi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng số lượng của đối phương quá nhiều, cho nên chúng tôi thực sự không thể tìm thấy cơ hội.
Nếu Phong ca không xuất hiện vào lúc này, Lão Phong và tôi sẽ bị vây đánh tới chết.
"Chạy sao? Hôm nay không một ai trong tụi bây có thể chạy trốn! Mà cái loại song sinh hồn như chúng mày rất thích hợp để giao cho Thánh giáo làm thí nghiệm về hồn thể!" Trương Tử Đào lạnh lùng nói, hai tay bắt đầu chậm rãi kết ấn.
Khi tôi nhìn thấy thủ ấn do Trương Tử Đào kết ra, cả người tôi đều sững sờ, bởi vì thủ ấn đó là của thuật Ngự Quỷ.
Lúc bỏ chạy khỏi nhà máy hóa chất bỏ hoang, Trương Tử Đào đã sử dụng loại thủ ấn này.
Khi đó, những du hồn dã quỷ xung quanh được cậu ta gọi đến đều biến thành ác quỷ, cuối cùng đã trợ giúp cậu ta trốn thoát.
Bây giờ nơi này có rất nhiều hung hồn lệ quỷ rồi, nếu lại tới thì còn đánh cái rắm gì nữa!
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng nói: "Đừng để cậu ta thi ấn!"
Nói xong, tôi muốn lao về phía trước và ngăn Trương Tử Đào lại.
Nhưng năng lực của tôi có hạn, hiện tại còn gặp phải muôn vàn trở ngại, cho dù tôi có liều mạng lao tới thì cũng không có ích gì.
Mặc dù Phong ca lợi hại hơn một chút, đạo hạnh cũng cao hơn.
Nhưng cho dù là anh ta thì cũng không thể đến gần Trương Tử Đào.
Bởi vì có ít nhất hơn chục con lệ quỷ đang chặn ở trước mặt chúng tôi, cho nên chỉ trong thời gian ngắn như vậy thì không thể vượt qua được.
Nhưng trên tay Trương Tử Đào đã kết thành thủ ấn, đồng thời cũng thấp giọng quát: " Ngự quỷ thuật, ác quỷ thập phương, nghe theo hiệu lệnh của tôi. Cấp tốc nghe lệnh, sắc!"
Ngay khi thốt ra lời này, một luồng sáng đen bùng lên, một lá cờ nhỏ màu đen đột nhiên bay vút lên trời, lơ lửng ở độ cao hai mét trên đầu Trương Tử Đào.
Lá cờ nhỏ theo đó mà mở ra, tỏa ra một sức mạnh kỳ lạ.
Nhưng sau một phút, lá cờ nhỏ này đột nhiên nổ tung, hóa thành sương mù màu đen, lan ra xa.
Nhưng vào lúc này chỉ trong một cái chớp mắt, xung quanh đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, khí lạnh không ngừng nổi lên.
Ngay sau đó, hai bên đường lần lượt vang lên từng trận gào thét.
Bấy giờ tôi liền nhìn thấy, ở hai bên đầu đường lại có quỷ áo trắng tấn công.
Tốc độ của chúng cực kỳ nhanh, số lượng cũng không ngừng tăng lên.
Một con, hai con, ba con, nhưng cho đến khi tôi nhìn thấy số lượng lên đến mười con, cả người đều lạnh toát.
Xong rồi, vốn dĩ tất cả chúng tôi đều không có cách nào có thể phá vòng vây. Hiện tại lại xuất hiện thêm mười mấy con u hồn lệ quỷ nữa, vậy thì chúng tôi càng khó có thể thoát thân.
Trái tim rơi xuống đáy cốc, một tình trạng khó khăn trước nay chưa từng có. Tôi đã thi triển ra tất cả thủ đoạn, ngay cả Thi Muội cũng đã được triệu hồi tới, nhưng vẫn không thể thay đổi được cục diện của trận chiến.
Quan trọng hơn nữa chính là, ngay lúc tôi đang lo lắng, bên phía Mộ Dung Ngôn cũng xảy ra thay đổi.
Mặc dù Mộ Dung Ngôn không hiện ra chân thân, nhưng đạo hạnh và thực lực đáng sợ của cô ấy tuyệt đối cao hơn cành giới Đạo Quân rất nhiều.
Nhưng vào lúc này, cô ấy lại đột nhiên bị lão yêu bà vỗ một chưởng vào ngực.
Mộ Dung Ngôn kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó bay ngược về phía sau.
Vừa hay một màn này cũng bị tôi nhìn thấy, sắc mặt tôi thay đổi, đồng tử giãn ra: "Thi Muội!"
Nói xong tôi lao về phía trước, cơ hồ là liều mạng lao về phía trước.
Cũng may Mộ Dung Ngôn cách tôi cũng không xa, sau khi tôi đánh ngã hai con quỷ áo trắng, liều chết mà tới trước mặt Mộ Dung Ngôn.
Về phần Mộ Dung Ngôn, hồn thể của cô ấy có chút chập chờn, đây, đây là điềm báo cho việc cô ấy sắp biến mất.
Nếu như Mộ Dung Ngôn biến mất, ở chỗ này, còn có ai có thể chống lại Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân nữa?
****************
Tại thời điểm này, chúng tôi gần như đã không còn cơ hội giành chiến thắng.
Ngay cả Mộ Dung Ngôn cũng bị đánh bại, ba người chúng tôi ở đây, còn có ai có thể chống lại hai tên yêu đạo là Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân nữa.
Ngoại trừ hai tên yêu đạo này, còn có Trương Tử Đào, cùng với số lượng u hồn dã quỷ đang không ngừng tăng lên nữa.
Chỉ bằng những con tiểu lâu la này, cho dù có bị hao tổn thì vẫn có thể mài chết chúng tôi.
Song quyền khó địch bốn tay, hoàn toàn không có cách nào khác.
“Thi Muội, cô không sao chứ!” Vẻ mặt của tôi tràn đầy quan tâm, nhất là khi nhìn thấy linh môi của Thi Muội bị thương, không khỏi có chút lo lắng.
Linh môi bị tổn thương, tuy rằng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng của Mộ Dung Ngôn, nhưng vẫn có thể gây ra một số tổn thương nhất định cho hồn thể của cô ấy.
Nhưng Mộ Dung Ngôn lại cắn răng, kiên định nói: "Tôi, tôi không sao. Hôm qua đột phá thất bại, cho nên đạo cơ không ổn định. Hiện tại mặc dù không thể phát huy ra đủ công lực, nhưng, nhưng tôi sẽ bảo vệ mấy người rời đi!"