Nói xong, Mộ Dung Ngôn nghiến răng nghiến lợi bò dậy từ dưới đất, muốn tiếp tục chiến đấu.
"Phản đồ nhà cô, hôm nay tôi nhất định phải giáo huấn cô thật tốt!" Lão yêu bà lạnh lùng mở miệng nói.
Cùng lúc đó, bà ta còn lao về phía chúng tôi, lão yêu bà này cực kỳ lợi hại, cơ thể tràn đầy sức mạnh và âm lực khí hung hồn.
Cơ thể kia không ngừng lập loè, hoàn toàn không thể nắm bắt được quỹ đạo nào cả.
Nhưng khi bà ta lại xuất hiện lần nữa, thì khoảng cách chỉ còn cách chúng tôi chưa đầy năm mét.
Cùng lúc đó, trượng đen ở trong tay bà ta đã lập tức bay ra khỏi tay.
Nó bắn thẳng vào chúng tôi giống như một ngọn giáo, nếu như bị nó dâm trúng, nhất định sẽ bị xuyên thủng cơ thể.
Mộ Dung Ngôn thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, đẩy tôi ra, nói: “Tránh ra!”
Bị Mộ Dung Ngôn đẩy như vậy, tôi lùi lại mấy bước.
Mộ Dung Ngôn cũng bật ra xa, "rầm" một tiếng, trượng đen kia cắm thẳng vào vị trí cũ của chúng tôi.
Phải biết rằng đây là một con đường xi măng, không phải là một con đường đất gì hết.
Cú đâm này mạnh đến mức nào? Đạo hạnh phải mạnh đến mức nào mới có thể làm được điều đó? Mới có thể chọc nền xi măng ra một lỗ thủng.
Nếu thứ này đâm vào cơ thể của con người, hậu quả cũng có thể tưởng tượng được.
Tôi chưa kịp phản ứng lại thì một bóng người đột nhiên lao tới, nhìn kỹ thì đó là Trương Từ Đào.
Trương Tử Đào đã thú hóa hoàn toàn, giống như một con thú hoang.
Lúc này, gã giơ lên móng vuốt sắc bén, hung hăng đánh vào mặt tôi: “Chết đi!”
Tôi kinh hãi, vội vàng lùi lại phía sau, đồng thời dùng cái ghế để ngăn cản.
Nhưng vẫn chậm một bước, vẫn là bị móng vuốt cường thế chụp được.
“Phanh” một tiếng vang trầm, chiếc ghế vỡ ngay tại chỗ, sau đó đập thẳng vào người tôi.
Lực đạo này rất lớn, ngay cả khi tôi đã thi triển toàn bộ đạo hạnh của mình và vận chuyển đạo khí toàn thân để chống lại thì cũng không thể ngăn cản được.
Kết quả là cả người tôi bị đẩy lùi vài bước, loạng choạng một cái và ngã xuống đất.
Tôi muốn đứng dậy thật nhanh, nhưng vừa di chuyển, tim tôi nóng ran.
"Phốc" một tiếng, tôi phun ra một ngụm máu tươi.
"Đinh Phàm, mày phá hỏng rất nhiều chuyện tốt của tao. Đừng trách tao hôm nay không niệm tình bạn học cũ." Trương Tử Đào hung dữ nói, ánh mắt hung tợn.
Nói xong, gã ta đã nhảy lên cao, móng vuốt trong tay đột nhiên chụp xuống.
Thấy vậy, tôi theo bản năng muốn né tránh.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, một lực lượng vô hình dường như giam cầm tôi lại, khiến cho cơ thể tôi lúc này không thể di chuyển.
Liếc qua khóe mắt thì phát hiện, chính là do Quỷ Tam Nguyên cách đó không xa.
Trong khoảng trống này, ông ta đã in thủ ấn của mình lên tôi, âm thầm đánh lén tôi, kiểm soát các huyệt đạo và kinh mạch của tôi.
“Quỷ Tam Nguyên…” Tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không ngừng điều động thân thể, không ngừng giãy giụa.
Tôi không muốn chết, huống hồ là chết sớm như vậy, lại còn phải chết ở nơi này.
Tuy nhiên, dưới thủ ấn của Quỷ Tam Nguyên, tôi phát hiện bản thân mình căn bản là không thể trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn móng vuốt của Trương Tử Đào đang không ngừng tiến đến gần lòng ngực của mình.
“Lão Đinh!” Phong Hàn Tuyết kêu to một tiếng, trong tay kết ấn thêm lần nữa, muốn dùng Bảo Kính Âm Dương để ngăn chặn đòn tấn công của Trương Tử Đào.
Tuy nhiên, lần này đã không thể thành công, bởi vì Đạo khí của cậu ta đã bị tiêu hao quá nhiều.
Cho dù đó là độ bén nhạy hay là trình độ về sức mạnh, đều đã bị giảm đi.
Cậu ta còn chưa kịp hành động, suýt chút nữa đã bị một con lệ quỷ cắn vào cổ.
Nếu Phong ca không ra tay kịp thời, e rằng lão Phong cũng đã nhận một đòn chí mạng.
Tất cả những điều này xảy ra trong tích tắc, tôi nhìn móng vuốt đang không ngừng tiến đến gần mình, con ngươi trợn tròn, cả trái tim như đều treo ở cổ họng.
Hơi thở tử vong đang không ngừng bao trùm lấy toàn bộ cơ thể.
Nhưng vào thời khắc nguy cấp này, Mộ Dung Ngôn lại cứu tôi thoát khỏi nguy hiểm.
Thấy tôi gặp nguy hiểm, cô ấy trực tiếp từ bỏ cuộc chiến với Dì Mỹ Nhân, lắc mình một cái, sau đó xuất hiện ở trước mặt tôi.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Trương Tử Đào, ánh mắt lạnh lùng, tức giận hét lên: "Cút đi!"
Lời vừa dứt, trong cơ thể của Mộ Dung Ngôn đã bộc phát ra một luồng âm lực mạnh mẽ.
“Oanh” một tiếng, gió mạnh bùng nổ, khiến cho Trương Tử Đào vốn muốn đâm trúng tôi một cái, lập tức bị trận gió mạnh như vậy thổi bay xa vài mét.
Hơn nữa, sau khi gã ta ngã xuống mặt đất, miệng và mũi đều chảy ra máu, mà điều đó cho thấy gã ta đã bị thương nặng.
Còn tôi nhìn đến đây thì trong lòng cũng dâng lên một tia vui mừng.
Uy thế của Thi Muội vẫn như trước.
Tuy nhiên, ngay sau đó lại khiến tôi từ bỏ loại ý định này.
Sau khi thi triển một lực tấn công cường đại này, thân thể của Mộ Dung Ngôn đột nhiên mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất, hồn lực của cô ấy bị tiêu hao cực lớn, suýt chút nữa không chống đỡ được nữa.