Không, không được, làm sao tôi có thể để vợ mình bảo vệ mình như thế này được?
Một khắc này, tôi càng liều mạng để có thể nắm lấy quyền kiểm soát cơ thể của mình, không ngừng phá vỡ chú ấn của Quỷ Tam Nguyên, cố gắng đứng dậy.
Cuối cùng, trong trạng thái "kích thích" này, tôi đã có thể dần dần khôi phục lại khả năng kiểm soát cơ thể và bắt đầu chậm rãi bò dậy từ dưới đất.
Quỷ Tam Nguyên còn đang nói chuyện rôm rả, trên mặt là tư thái của người giành chiến thắng.
Hiện tại lại đột nhiên thấy tôi đứng lên, Quỷ Tam Nguyên lập tức nghiêng đầu nhìn: "Ồ! Vậy mà cậu còn có thể dựa vào ý chí của mình mà phá bỏ được chú ấn của tôi!"
Sắc mắt của tôi trầm xuống, trong tay xuất ra một lá bùa chú: "Yêu đạo, tôi sẽ giết chết mấy người!"
"Ha ha, tình trạng của cậu như thế nào mà cậu còn chưa rõ sao? Tính mạng của cậu đều đang nằm ở trong tay chúng tôi, còn dám nói dõng dạc như vậy sao?" Dì Mỹ Nhân cười ranh mãnh nói.
Trương Tử Đào càng thêm không vui: "Tên nhóc con này để tôi giết cho!"
Nói xong, Trương Tử Đào chuẩn bị tiến về phía trước.
Nhưng Quỷ Tam Nguyên đã ngăn Trương Tử Đào lại: "Tiểu Đào, ý chí của cậu ta rất kiên định. Rất thích hợp làm chiến khôi. Đừng giết chết cậu ta!"
Trương Tử Đào nghe Quỷ Tam Nguyên nói như vậy thì lại gật đầu một cái: "Được, Quỷ tiền bối, vậy để tôi đánh cậu ta một trận!"
Sau khi nói xong, Trương Tử Đào đã lao thẳng đến chỗ tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn Trương Từ Đào đang xông tới, tôi không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn gã ta như vậy.
Ngay tại khoảnh khắc Trương Tử Đào tiếp cận tôi, gã ta đột nhiên đánh ra một quyền.
Sắc mặt của tôi vẫn lạnh lùng mà nhìn vào nắm đấm đang đánh tới, sau đó tôi chỉ giơ nắm đấm lên chặn đòn tấn công.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, nắm đấm của hai người chúng tôi va chạm vào nhau.
“Răng rắc” một tiếng, cũng không biết là xương cốt của ai bị nứt ra, nhưng tôi của lúc đó đang ở trong trạng thái cực kỳ phấn khích, cho nên hoàn toàn không cảm thấy đau chút nào.
Sau một quyền, Trương Tử Đào vội vàng thu tay lại, lộ ra một tia đau đớn.
Nhưng đúng lúc gã ta đang cố kỵ vì cơn đau, tôi lại ra tay đấm về phía gã ta thêm một quyền nữa.
Cú đấm cực nhanh, nệm ngay vào mặt của Trương Tử Đào.
“Phanh.”
Cơ thể của Trương Tử Đào liên tục lùi lại, không đợi gã ta có thể đứng vững, tôi lại giơ một chân lên và đá vào bụng của gã ta.
Cơ thể của Trương Từ Đào đột nhiên mất thăng bằng, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, trong miệng kêu rên một tiếng.
Nhưng tôi không có ý định tiếp tục dừng lại, mà muốn giết chết gã ta.
Cho nên tôi nhắm ngay vào sau óc của đối phương, chuẩn bị nâng khuỷ tay lên đoạt mạng của gã ta.
Kết quả là vào lúc này, lão yêu bà kia đột nhiên ra tay: Đủ rồi!"
Bà ta còn chưa nói xong, trượng đen ở trong tay đã quét thẳng qua eo tôi.
Cỗ lực lượng này quá lớn khiến cả người tôi trực tiếp bị cuốn bay đi, sau đó ngã xuống đất ngay tại chỗ.
Cho dù ở trong trạng thái phấn khích này, tôi vẫn cảm giác nhận được bên hông truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt.
Nhưng tôi vẫn không cam lòng, vẫn ra sức nghiến chặt răng muốn đứng dậy.
Thấy tôi vẫn muốn đứng dậy, lão yêu bà là Dì Mỹ Nhân kia lạnh lùng nói: “Cậu rất biết đánh nhau đúng không?”
Lời nói của bà ta còn chưa dứt, trượng đen ở trong tay của bà ta đã đập thẳng vào bả vai của tôi.
Giống như núi lớn đang hạ xuống, trong nháy mắt toàn thân tôi bị đánh bò trên mặt đất, khó có thể đứng dậy được.
Nhưng tôi vẫn không chịu khuất phục: “Mấy người, lũ quái vật các người…”
Nói xong lại muốn đứng lên lần nữa.
Nhưng ngay khi tôi vừa đứng dậy, Trương Tử Đào vốn đã bị tôi đạp một cước vào người trước đó, lúc này cũng mang theo sự tức giận đến cực điểm, đột nhiên giơ chân đá mạnh một cước: “Cút mẹ mày đi!”
Một cước này đã đạp tôi lăn đi thêm lần nữa, sau đó lập tức ngã thẳng xuống bên cạnh Mộ Dung Ngôn.
Một cỗ khô nóng xông thẳng vào miệng mũi, khiến tôi phun ra một ngụm máu tươi.
"Lão, lão Đinh..." Lão Phong tận mắt chứng kiến một màn này, nhưng bản thân lại không thể làm gì.
Phong ca nghiến răng, nhưng cũng không thể có năng lực gì để phản kháng lại.
"Đinh, Đinh Phàm... " Mộ Dung Ngôn thấy vậy, âm thanh hơi khàn khàn, hai mắt của cô ấy tựa hồ đã đỏ ngầu.
Cô ấy cũng muốn đứng lên, nhưng vẫn không thể làm được.
Nhưng tôi lại đột nhiên nở một nụ cười: "Tôi, tôi không sao, tôi không muốn, không muốn làm hại mọi người, cho nên mọi người nhất định phải, nhất định phải dẫm qua thi thể của tôi mà bước đi!"
Nói xong, tôi cố chịu cơn đau dữ dội, khống chế cơ thể tưởng như sắp tan thành từng mảnh của mình, lại từ dưới đất bò lên.
"Mẹ nó, mày vẫn chưa chịu dừng đúng không? Ông đây sẽ đánh chết mày, sau đó bẻ gãy tay chân của mày!" Trương Tử Đào vô cùng tức giận, bởi vì vừa rồi gã ta đã lãnh trọn một quyền khiến xương bàn tay của gã bị gãy mất, cho nên lúc này trong lòng gã ta lập tức dâng lên một tâm lý trả thù nghiêm trọng.