Thi Muội (Dịch Full)

Chương 706

Chương 706 Chương 706

Trong vài ngày tới, chỉ cần cậu ta tăng cường rèn luyện, nghỉ ngơi thật tốt và phơi nắng tự nhiên là có thể bổ sung lại.

Không giống như tôi, gân mạch bị thương và cần được hồi phục.

Cứ như vậy, trong tuần tiếp theo, tôi hầu như không đi ra ngoài cửa, chỉ ở trong phòng ăn rồi ngủ và tập luyện.

Dược lực của Long Tiên đan thực sự vượt quá sự mong đợi và nhận thức của tôi, dược hiệu thực sự rất mạnh.

Cho dù tôi có luyện tập như thế nào, ngay cả khi tôi đổ mồ hôi liên tục, nhưng toàn thân tôi lại tràn đầy năng lượng, hầu như không cảm thấy quá mệt mỏi, càng không có tác dụng phụ.

Không hổ được gọi là "Long tiên", quả nhiên là tên xứng với thực.

Sau một tuần, sức khỏe của tôi đã được cải thiện rất nhiều.

Ngực cũng không cảm thấy quá đau, vết thương gần như đã khỏi hẳn, cảm giác sức chiến đấu cũng đã được khôi phục.

Ngay cả trên căn cơ, đạo hạnh cũng được ổn định hơn nhiều. Đạo khí ở bên trong đan điền cũng nồng đậm và dày đặc hơn trước.

Tôi thấy bản thân đã gần như khỏi hẳn, vì vậy tôi dự định tối nay sẽ đi một chuyến đến Quỷ Mã Lĩnh.

Trước đây khi tôi mới trở về, Mộ Dung Ngôn đã kêu tôi nghỉ ngơi cho thật tốt rồi mới đến Mộ Dung phủ một chuyến.

Mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng lại có cảm giác cần phải đi một lần cho biết.

Chúng tôi đã lâu không gặp, cũng không biết tình hình gần đây của Mộ Dung Ngôn thế nào rồi.

Lúc trước nghe nói cô ấy đã bế quan, về sau lại nghe nói cô ấy đột phá thất bại.

Đã một tuần trôi qua, không biết cô ấy đã bình phục chưa? Tình hình thế nào rồi?

Tôi đã nghĩ như vậy, đồng thời vào buổi tối, sau khi dùng cơm xong, tôi đã rời khỏi cửa hàng và đi thẳng đến Mộ Dung phủ.

Vẫn còn sớm cho nên tôi cũng không vội, thong thả bước đi suốt cả đoạn đường.

Khi tôi đến đó, đã khoảng chín giờ tối.

Thời gian này là vừa phải, không quá sớm cũng không quá muộn.

Quỷ Mã Lĩnh vẫn vậy, vẫn có quỷ khí âm trầm như vậy. Bốn phía đều là nấm mồ và cờ hồn, giấy tiền gì đó.

Mà cảm giác của tôi đối với tất cả những điều này đã chai lì, cho nên tôi cũng không thèm quan tâm nữa mà tự mình bước vào.

Khi tôi đến chỗ sâu của Quỷ Mã Lĩnh, lúc gặp lại Mộ Dung phủ, tôi liền phát hiện ra nơi này cũng không khác gì so với trước đây.

Mặc dù gần đây trời có tuyết rơi, xung quanh đã tích tụ mười centimet tuyết, nhưng mặt trước của Mộ Dung phủ vẫn là dáng vẻ như vậy.

Có hai con sư tử đá lớn, một con đường đá thẳng tắp, hai bên nở đầy hoa nhỏ đủ loại màu sắc từ trắng, tím, đỏ đến cam, trước cổng là hai ngọn đèn lồng đỏ lớn, một ngôi nhà cao rộng khang trang.

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó là đi thẳng về phía trước.

Khi tôi đến cửa, gõ cửa vang lên tiếng "đùng đùng đùng", âm thanh nặng nề vang lên khắp bốn phía, một lúc sau thì có tiếng mở cửa.

Nhưng lần này, người mở cửa cho tôi không phải là Mạc bà bà, mà là một người hầu gái nhỏ bằng giấy màu trắng nhợt nhạt.

Thấy là tôi, cô ta vội vàng cúi đầu hành lẽ với tôi một cái, giọng nói tràn đầy sự cung kính: "Xin chào cô gia!"

Tôi biết cô ta là người giấy trắng, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Không cần khách sáo, dẫn tôi đi gặp tiểu thư của nhà cô đi!"

Người giấy trắng nghe tôi nói xong, cung kính nói với tôi: "Cô gia, tiểu thư đang tiếp khách ở trong đại sảnh, ngài đi theo nô tỳ đến đó trước, nô tỳ sẽ bẩm báo sau!"

Tiếp khách à, tôi sửng sốt một chút nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Mộ Dung Ngôn là một chiến khôi đã chạy trốn khỏi tà giáo Mắt Quỷ, có vẻ như địa vị của cô ấy khá cao.

Hiện giờ lại đang vì chuyện chuẩn bị tấn công phân đà của Mắt Quỷ, cho nên phải tiếp khách là chuyện rất bình thường.

Tôi cũng không nhiều lời, lập tức gật đầu, đi theo cô hầu gái làm bằng giấy trắng này đến sảnh phụ chờ đợi.

Sau khi ngồi xuống, cô hầu gái làm bằng giấy trắng này rót cho tôi một tách trà, sau đó rời đi.

Thứ này là có thật và có thể ăn được. Chỉ là chén trà tinh xảo này sẽ biến thành cái bát vỡ vào sáng mai thôi.

Nhưng điều này không quan trọng, tôi nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cũng không phân biệt được đó là loại trà gì, chỉ cảm thấy rất sảng khoái.

Vốn tưởng rằng một lát nữa Mộ Dung Ngôn sẽ tới, nhưng đợi mãi cũng đã gần mười một giờ, Mộ Dung Ngôn vẫn chưa xuất hiện.

Tôi cảm thấy hơi lo lắng mà đi đi lại lại ở trong phòng.

Nhưng vào lúc này, lại nghe được trong đình viện cách đó không xa truyền đến một trận âm thanh ồn ào: "Hừ, bản công tử đã sớm nhìn cô không vừa mắt rồi!"

"Vậy sao! Vậy xin vui lòng chỉ giáo!"

"Hai vị công tử, có chuyện thì từ từ nói!"

" Đúng đúng đúng, đại địch trước mắt, dĩ hòa vi quý* mới là quan trọng nhất!"

***Dĩ hoà vi quý: là cách sống hoà thuận, cân bằng các mối quan hệ xung quanh/ là sự hoà hợp, khéo léo, thuận hoà trong cách đối nhân xử thế.***

Bình Luận (0)
Comment