Điều này khiến tôi có chút sững người, thậm chí có chút kinh ngạc, nhất thời không thể phục hồi lại được tinh thần.
Điều này có nghĩa là thái độ của cô ấy đối với tôi đang thay đổi liên tục sao?
Thấy tôi sửng sốt, Mộ Dung Ngôn lại nói với tôi: “Anh làm sao thế? Ngu rồi à?”
"Không có, không có, tôi không sao, cô đi đi! Tôi sẽ lập tức trở về, hai ngày nữa tôi mới đi cho nên cô yên tâm." Tôi cười cười, trong lòng có chút kinh ngạc.
Mộ Dung Ngôn không để ý đến tôi, khẽ gật đầu: "Được! Hi vọng anh thành công, bình an vô sự trở về."
Nói xong, Mộ Dung Ngôn cười ngọt ngào với tôi, một nụ cười rất xinh đẹp.
Bởi vì Mộ Dung Ngôn có chuyện quan trọng phải làm, nói xong lời này cũng không ở lại nữa, tự mình đi ra khỏi phòng trước, sau đó thân mình chợt lóe rồi biến mất không thấy đâu nữa, cuối cùng là đi vào chính điện.
Đối với việc bọn họ đang đàm luận cái gì, tôi không cảm thấy hứng thú.
Sau khi đưa mắt nhìn xung quanh trống rỗng, tôi hít vào một hơi thật dài rồi rời khỏi đây.
Mặc dù Mộ Dung phủ rất lớn, nhưng tôi đã biết được đường ra cơ bản.
Một lúc sau, tôi đi đến cửa lớn.
Tôi quay đầu nhìn lại Mộ Dung phủ, sau đó rời khỏi đây mà không dừng lại.
Khi tôi quay lại cửa hàng, đã là hai giờ sáng.
Sau khi rửa mặt, tôi trở lại giường và đi ngủ.
Bởi vì việc đi ăn trộm Bích Lạc Thuỷ rất nguy hiểm, một mình tôi không làm được nên phải tìm người giúp.
Mà trên đường trở về, tôi đã có một kế hoạch.
Đầu tiên, tôi không định nói chuyện này với sư phụ và Độc đạo trưởng, chủ yếu là sợ bọn họ lo lắng, cho nên tôi quyết định làm một mình.
Sau đó, tôi cần loại bùa chú có thể có thể che lại hơi thở.
Hiện tại, tôi chỉ biết hai người có loại bùa chú này, một người là Dương Tuyết.
Nhưng Dương Tuyết đã trở về Võ Đang, mãi đến tháng sau mới trở về.
Người còn lại là Từ Lâm Tĩnh của phái Mao Sơn, cô ấy không quay về mà ở trong nội thành.
Vì vậy, tôi định ngày hôm sau sẽ đến gặp Từ Lâm Tĩnh để xin một vài bùa chú giống như vậy.
Sau đó lại quyết định tìm đến Lão Phong giúp đỡ, để cậu ta đi cùng tôi.
Đương nhiên, trong kế hoạch của tôi, ngoại trừ tôi và Lão Phong, tôi còn dự định tìm thêm một người trợ giúp nữa, đó chính là Hồ Lục Gia của Hồ tộc.
Nơi chúng tôi sắp đến là trong núi, mà trong núi chỉ có loài hồ ly mới có độ nhạy cảm cao nhất.
Nếu như chúng tôi có thể nhờ Hồ Lục gia giúp đỡ, cho dù là an toàn hay là ẩn núp, thì ông ấy đều có thể giúp ích rất nhiều cho chúng tôi.
Nghĩ tới những thứ này, tôi đã âm thầm quyết định.
Sáng hôm sau, tôi gọi cho Từ Lâm Tĩnh trước.
Điện thoại kêu "bíp bíp" một lúc mới có người bắt máy, cùng lúc đó đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lười biếng: "Alo! Anh tìm ai!"
Xét theo giọng điệu, có vẻ như người ta vẫn chưa tỉnh ngủ.
Tôi hắng giọng một cái, nói với đầu dây bên kia: "Từ Lâm Tĩnh, là tôi, Đinh Phàm!"
"Ôi! Đinh Phàm sao! Anh tìm tôi làm gì? Tối hôm qua tôi mới leo rank, còn chưa có tỉnh ngủ đâu! Cho tôi ngủ thêm một lát nữa nghen!" Nói xong, Từ Lâm Tĩnh muốn tắt điện thoại.
Nhưng tôi vội vàng nói: "Chờ một chút đã, tôi có chuyện muốn nói với cô. Loại bùa nín thở kia, cô còn cái nào không?"
"Hả! Bùa nín thở sao! Vẫn còn mấy lá, sao vậy?" Vẫn là bộ dáng lười biếng đó, tựa hồ có thể ngủ bất cứ lúc nào.
"Chính là cái đó, có thể cho tôi mấy lá không? Gần đây tôi có chỗ cần sử dụng nó."
Từ Lâm Tĩnh nghe tôi nói mình cần bùa nín thở, còn có chỗ cần sử dụng nó, dường như đã lấy lại được chút tinh thần: "Chẳng lẽ anh lại muốn đi bắt quỷ?"
"Không có, không phải đi bắt quỷ, nói tóm lại là có chuyện quan trọng cần phải làm,cho nên cô đưa mấy lá bùa chú đó cho tôi đi, hôm khác tôi sẽ mời cô đi ăn cơm, chỗ ăn tuỳ cô chọn..." Tôi dứt khoát nói.
Sau cuộc gặp gỡ ở miếu Thổ địa, mặc dù đã không còn gặp nhau, nhưng chúng tôi vẫn chơi game cùng nhau trong một thời gian dài, rồi còn tương tác với nhau trong vòng bạn bè nữa, cho nên cũng coi như khá quen thuộc.
Nghe tôi nói như vậy, Từ Lâm Tĩnh đã lấy lại tinh thần: "Anh không nói cho tôi biết thì tôi sẽ không đưa cho anh đâu! Nếu anh đi bắt quỷ thì dắt tôi theo với, mỗi ngày ở trường học khiến tôi rảnh rỗi muốn phát bệnh luôn rồi."
Trong giọng nói của Từ Lâm Tĩnh lộ ra một tia không hài lòng, tràn đầy những lời phàn nàn rất nữ tính.
Tôi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lại giải thích lần nữa về chuyện tôi không có đi bắt quỷ.
Nhưng tên này chính là không tin, cuối cùng cũng không còn cách nào khác, vì để có thể lấy được bùa nín thở, tôi chỉ có thể nói cho cô ấy biết là tôi muốn đến một nơi nguy hiểm để trộm đồ.
Kết quả thì không cần nói cũng biết, Từ Lâm Tĩnh nghe xong lại càng hưng phấn, giống như cơn buồn ngủ đã tiêu tan.