Đầu dây bên kia phấn khích đến nỗi lập tức hỏi tôi muốn trộm đồ gì, sau đó lại luyên thuyên chuyện cô ấy muốn tham gia, nếu không được tham gia thì cô ấy sẽ không đưa bùa chú cho tôi.
Tôi đã nhiều lần tuyên bố rằng nó rất nguy hiểm, và thậm chí còn đề cập đến cả Tà giáo Mắt Quỷ.
Kết quả như thế nào thì không cần nói cũng biết, tôi vừa nhắc đến Tà giáo Mắt Quỷ, cô nàng này không những không sợ hãi, mà còn khăng khăng muốn gia nhập với tôi.
Cho dù trộm cái gì cũng phải ở cùng nhau, nếu không sẽ không đưa bùa chú.
Tôi bất lực đến mức cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.
Bởi vì Dương Tuyết đang ở nơi xa xôi ngàn dặm, mà chỗ này cũng chỉ có Từ Lâm Tĩnh có loại bùa chú này.
Nếu cô ấy không cho thì kế hoạch của tôi cũng không thể thực hiện được.
Hơn nữa đạo hạnh của Từ Lâm Tĩnh cũng không tệ, để cô ấy tham gia cũng không phải là ý kiến tồi...
****************
Sau khi xác nhận Từ Lâm Tĩnh sẽ tham gia, coi như tôi đã lấy được bùa nín thở.
Loại bùa chú này rất “nghịch thiên”, trước đây khi Dương Tuyết thi triển nó, nó khiến chúng tôi tránh được sự truy lùng của âm binh bình thường.
Không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng được loại bùa chú này lợi hại cỡ nào.
Việc che đậy hơi thở và che giấu cơ thể vào những thời điểm quan trọng là quan trọng như thế nào.
Có Từ Lâm Tĩnh tham gia, tôi đã ấn định thời gian cho cô ấy, dự kiến là chiều mai sẽ hành động, đến lúc đó tôi sẽ lái xe đến đón cô ấy.
Sau khi cúp điện thoại, tôi lại gọi cho Lão Phong.
Bên chỗ của Lão Phong còn dễ nói, tôi nói bản thân muốn đi trộm đồ, mà chỗ đó còn rất nguy hiểm, có liên quan đến Tà giáo Mắt Quỷ, cho nên cần phải giữ bí mật và không thể nói với các sư phụ.
Cuối cùng là anh chàng này cũng không hỏi nhiều mà chỉ hỏi về thời gian, địa điểm.
Nói rất đơn giản, tôi đã nói rằng không được đi vào giữa ban ngày, địa điểm rất xa, là ở trong núi Lang Nha.
Kết quả là tôi vừa nói xong, chưa kịp nói thêm câu nào thì anh chàng này đã cúp máy của tôi luôn rồi.
Nhìn vào điện thoại, tôi lộ ra một nụ cười gượng gạo, quả nhiên là phong cách của lão Phong.
Có Lão Phong và Từ Lâm Tĩnh tham gia, việc tiếp theo tôi phải làm là đi mời Hồ Lục gia ra tay.
Vì tôi là đệ tử xuất mã cho cả Hồ tộc, Hồ Mẫu đã ra lệnh cho Hồ Lục gia ở lại nơi này để bảo vệ tôi, giúp tôi giải quyết một số vấn đề.
Bây giờ tôi sẽ nhờ Hồ Lục gia giúp đỡ, nói đúng hơn là giúp cho Mộ Dung Ngôn, mà mối quan hệ giữa Mộ Dung Ngôn và Hồ Mẫu cũng rất tốt.
Tôi nghĩ Hồ Lục gia hoàn toàn không có lý do gì để từ chối cả, nhất định sẽ đồng ý với chúng tôi.
Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng không thể đến đó bằng tay không, mà là đến chợ gà ở trên phố và mua hai con gà trống lớn trước khi đến miếu Thành Hoàng.
Miếu Thành Hoàng vẫn đổ nát như vậy, không có người lui tới.
Nhưng tôi biết rất rõ, ở trong này có hai con Hồ Yêu, còn là hai con hồ ly rất lợi hại.
Khi tôi đến trước cửa của miếu Thành Hoàng, tôi không đi vào ngay.
Thay vào đó là hướng vào bên trong hét lớn: "Đệ tử Đinh Phàm, cầu kiến Hồ Lục gia!"
Lời vừa dứt, từ trong phòng truyền ra một giọng nữ: "Vào đi!"
Người vừa nói chuyện là cháu gái của Hồ Lục gia, chỉ là một con hồ ly nhỏ, Hồ Mỹ.
Sau khi được cho phép, tôi bước vào với con gà lớn màu vàng.
Vừa bước vào nhà là đã thấy một con hồ ly có bộ lông vàng đỏ đang cuộn tròn ở bên trong ổ cỏ.
Đây là hồ ly nhỏ, nhưng sau khi nhìn một vòng, ngoài con hồ ly nhỏ này ra, tôi không thấy con hồ ly già màu vàng là Hồ Lục gia đâu cả.
Con hồ ly nhỏ hơi ngẩng đầu lên, sau đó nói: "Đừng nhìn nữa, ông nội của tôi không có ở đây, anh có lời gì muốn nói thì nói cho tôi là được!"
Ngữ khí của con hồ ly nhỏ lạnh lùng, không thích tôi cho lắm.
Nhưng tôi có một việc quan trọng phải làm, cũng không quan tâm đến những thứ khác, vì vậy tôi nói với con hồ ly nhỏ: "Tiểu Mỹ, Hồ Lục Gia đi đâu vậy? Khi nào thì về?"
Con hồ ly nhỏ hé mở mắt, lạnh lùng nói với tôi: “Ông nội đã trở về núi Hồ, bảy tám ngày nữa cũng không trở lại, có lời gì muốn nói, cứ việc nói, đừng có mà kéo dài thời gian..."
CMN, bảy tám ngày. Làm sao được chứ?
Mấy ngày này, phân đà của Mắt Quỷ có thể mang Bích Lạc Thuỷ đi bất cứ lúc nào, nếu cứ đợi Hồ Lục gia quay lại, món ăn cũng đã lạnh rồi.
Không còn cách nào khác, hiện tại tôi chỉ có thể thay đổi chiến lược, mời Hồ Mỹ ra tay vậy.
Nghĩ tới đây, tôi cười cười rồi đặt hai con gà trống lớn trên mặt đất: "Tiểu Mỹ, tôi mang đến cho cô hai con gà trống, cô nếm thử trước đi."
Hồ Mỹ liếc mắt một cái, sau đó lại nhìn về phía tôi: "Cười không biết xấu hổ như vậy, nhất định là có chuyện không tốt, mặc kệ là cái gì, anh cứ nói trước đi!"