Cười không biết xấu hổ? Tôi, mẹ nó tươi cười như ánh nắng mặt trời như vậy mà cô lại dùng “không biết xấu hổ” để mô tả nó sao?
Trong lòng tôi cảm thấy rất khó xử, nhưng có việc cần cầu người, cho nên cũng không còn cách nào khác.
Chỉ có thể tiếp tục nói: "Là như thế này, ngày mai tôi dự định đi tới phân đà của Mắt Quỷ trộm một ít đồ, cần bên cô ra tay giúp đỡ. Bởi vì các cô là Hồ tộc sống ở trong núi, có thể nói là đi trong núi như giẫm trên đất bằng, thậm chí có thể nhận thấy được địch nhân đang ẩn núp, cho nên tôi cần sự giúp đỡ của cô."
Hồ Mỹ sửng sốt một chút, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, sau đó ngẩng đầu lên.
Vốn là đang cuộn mình trong ổ cỏ, lúc này lại đột nhiên lắc mình một cái rồi biến thành một thiếu nữ khoác áo lông hồ ly.
Cô gái do Hồ Mỹ hóa thân rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt đó, rất hút hồn.
Thảo nào người ta thích dùng từ "Hồ ly tinh" để miêu tả Hồ Yêu, nhưng đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình dạng con người của Hồ Mỹ cho nên cũng không cảm thấy có gì lạ.
Sắc mặt của Hồ Mỹ cũng trở nên nghiêm túc mà nói với tôi: "Anh nói anh muốn đi đến phân đà của Mắt Quỷ?"
"Đúng vậy, là phân đà của Mắt Quỷ."
"Anh muốn đi trộm đồ?"
"Đúng vậy, trộm đồ."
Vẻ mặt tôi nghiêm túc và trả lời rất thành thật.
Nhưng sau khi trả lời xong, Hồ Mỹ lại không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh: "Anh bị điên rồi sao? Chỉ bằng chút điểm đạo hạnh này của anh mà dám đi tới phân đà của Mắt Quỷ trộm đồ? Anh muốn chết à?"
Hồ Mỹ nhìn tôi như một thằng ngốc, nghĩ rằng hành động này của tôi không khác gì đưa tôi vào chỗ chết.
Nhưng tôi lại thản nhiên mà mỉm cười với cô ấy: "Tiểu Mỹ, tôi không điên, tôi nghiêm túc. Hơn nửa thứ mà tôi muốn lấy trộm lần này là Bích Lạc Thuỷ."
"Bích Lạc Thuỷ? Đó là cái gì?" Hồ Mỹ khó hiểu.
Đối với Hồ Mỹ, tôi cũng không có ý định che giấu bất cứ điều gì.
Bởi vì Hồ tộc biết rất rõ về tôi, mà tôi còn là đệ tử xuất mã của toàn bộ Hồ tộc, cho nên bọn họ sẽ không làm hại tôi.
Vì vậy, tôi đã nói với Hồ Mỹ về lai lịch của Bích Lạc Thuỷ, cùng với chuyện liên quan đến việc dùng thứ này để nuôi trồng một loại Âm Thảo đặc biệt.
Hơn nữa còn nhấn mạnh rằng phân đà của Mắt Quỷ có cấm chế đặc biệt, có cả lực lượng của Mắt Quỷ.
Loại lực lượng này khống chế nhóm quỷ hồn, cho nên lần đi trộm Bích Lạc Thủy này, chỉ có thể là người sống.
Đồng thời, tôi cũng nói với cô ấy chuyện sắp tới đây Bích Lạc Thuỷ có khả năng sẽ bị chuyển đi, cho nên cần phải nhanh chóng hành động, nếu không sẽ không còn cơ hội.
Sau khi Hồ Mỹ trải qua một trận khiếp sợ, cô ấy lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
"Anh thật sự không sợ nguy hiểm, chỉ vì muốn cứu người vợ minh hôn của mình, cùng với những chiến khôi không có hồn cách đó sao?"
Đột nhiên nghe được Hồ Mỹ nói một câu như vậy, tôi không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, cuối cùng gật đầu một cái: “Đúng vậy, tôi muốn cứu người vợ minh hôn của mình, cứu những người đã mất đi hồn cách, sẵn sàng chiến đấu với Tà giáo Mắt Quỷ đến giây phút cuối cùng."
"Đương nhiên, thân là người trừ tà, chỉ cần là đối phó với yêu ma của Tà giáo, tôi cũng phải có bổn phận không thể chối từ!"
Tôi chậm rãi nói, Hồ Mỹ do dự một lúc, cuối cùng vẫn phải mở miệng nói: "Được! Tôi đồng ý với anh. Lần này tôi sẽ đi cùng anh, nhưng chuyện mà các người đã thiêu huỷ thi thể của cha tôi, khiến ông ấy không thể nhập táng ở trong núi Hồ, tôi sẽ không để yên đâu.”
Nghe câu này, tôi lặng đi một lúc.
Lý do tại sao mỗi lần Hồ Mỹ đều tỏ ta lạnh nhạt với tôi như vậy, có lẽ là vì thi thể của cha cô ấy đã bị chúng tôi thiêu huỷ.
Mặc dù Hồ Mẫu và Hồ Lục gia đã tha thứ cho chúng tôi, nhưng Hồ Mỹ vẫn luôn canh cánh ở trong lòng.
Tôi sửng sốt một hồi, cuối cùng là chấp tay về phía Hồ Mỹ: "Tiểu Mỹ, chuyện năm đó thật sự không phải cố ý, nếu như có thể, chúng tôi nhất định sẽ dùng biện pháp khác bồi thường cho cô..."
Nhưng Hồ Mỹ lại không cho là đúng: "Hừ! Ai quan tâm. Anh mau cút đi! Ngày mai tôi sẽ tới tìm anh."
Nói xong, hai mắt của Hồ Mỹ lập tức sáng lên, đột nhiên duỗi tay ra, nắm lấy một con gà trống giống như lần trước, không có nhổ lông, một ngụm liền cắn đứt cổ gà...
****************
Nhìn tướng ăn thịt gà trống lớn của con hồ ly nhỏ, thật sự là không dám khen tặng, một miệng đầy lông gà, trong miệng đều là máu tươi.
Con gà trống nằm gọn trong tay của cô ấy, chưa bay nhảy được hai cái là đã tắt thở.
Thấy tôi nhìn chằm chằm như vậy, con hồ ly nhỏ tựa hồ có chút bất mãn: "Còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi đi!"
Nhìn thấy con hồ ly nhỏ như vậy, tôi cũng không biết nên nói cái gì cho phải.