Thi Muội (Dịch Full)

Chương 715

Chương 715 Chương 715

"Được! Vậy tôi đi trước, cô cứ ăn từ từ!" Nói xong, tôi lập tức rời khỏi miếu Thành Hoàng.

Con hồ ly nhỏ không ngừng xé xác con gà trống lớn ở trong miếu Thành Hoàng, bộ dáng đó trông có vẻ rất thèm khát.

Một lúc sau, tôi đã về tới cửa hàng.

Sư phụ thấy tôi ra ngoài đã lâu, liền hỏi tôi đi đâu, còn tôi thì chỉ nói mình đi loanh quanh.

Đồng thời tôi còn nói với sư phụ một chuyện, ngày mai tôi có một cuộc họp lớp, cho nên phải ra ngoài một chuyến.

Sư phụ nghe nói tôi lại đi ra ngoài, không khỏi nhíu mày: "Tiểu Phàm, mấy ngày nay con tốt nhất là đừng đi ra ngoài. Gần đây vận khí của con không tốt, mỗi lần ra ngoài đều gặp rắc rối."

Nhưng tôi lại mỉm cười rồi nói: "Không sao đâu sư phụ, đám người Quỷ Tam Nguyên đã bị trọng thương, mấy ngày nay nhất định không dám ra ngoài gây chuyện."

Sư phụ thấy tôi nói như vậy cũng không nói tiếp nữa.

Ông ấy để tôi trông cửa hàng một chút, bởi vì ông ấy muốn đến nhà tang lễ uống trà đánh cờ với Lão Tần gia.

Sau khi sư phụ rời đi, tôi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.

Kiếm gỗ đào, kiếm đồng tiền, bùa chú, kính bát quái, gạo nếp, ống mực tuyến gì đó. Hầu như tất cả các trang bị mà tôi sở hữu đều được mang đi và đặt ở trong xe trước.

Chuẩn bị xong những thứ này, tôi còn cầm chiếc chuông đồng lên và liếc nhìn vài cái.

Thứ này là pháp khí mạnh nhất của tôi, mà nó còn là một báu vật quý hiếm.

Nhưng vừa mới cầm ở trên tay nghịch một hồi, tôi lại kinh ngạc phát hiện, chiếc chuông đồng ở trong tay mình đã xuất hiện một vết nứt.

Thấy vậy, tim tôi run lên dữ dội.

Loại bảo vật này sao có thể xuất hiện vết rạn nứt được? Tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, trợn tròn mắt, còn lấy tay lau đi lau lại mấy lần.

Kết quả là trên chuông đồng thật sự có vết nứt.

Nó nhỏ đến mức không dễ bị phát hiện, nhưng đó chắc chắn là một vết nứt.

Nhìn vào vết nứt này, trên đầu tôi lại tràn đầy vạch đen.

Đây là bảo vật mà Mộ Dung Ngôn đưa cho tôi, lúc này mới dùng được chưa bao lâu đã bị tôi dùng đến hỏng luôn rồi sao? Khiến tôi cảm thấy rất khó hiểu.

Trong lòng tôi hơi đau một chút, nhưng đã xuất hiện vết nứt rồi thì tôi cũng không thể làm gì được, sau này chỉ có thể bảo tồn nó cho thật tốt và tạm thời sử dụng vậy.

Ngày hôm nay trôi qua thật nhanh, sáng ngày hôm sau, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Sau bữa trưa, tôi thắp nhang cho Mộ Dung Ngôn.

Thấy sư phụ không để ý, tôi nói với linh bài của Mộ Dung Ngôn: "Thi Muội, Thi Muội, hôm nay tôi sẽ hành động. Dự kiến ​​buổi tối sẽ đến."

Nói xong, tôi cắm nén nhang vào lư hương.

Sau một khắc, một cơn gió lạnh trào ra từ bên trong linh bài, sau đó liền nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Ngôn: "Được, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể dẫn người qua đó, vì anh mà tiếp ứng, cho nên anh phải cẩn thận một chút."

Tôi “ừ” một tiếng rồi rời khỏi bàn thờ.

Sau đó, tôi chào hỏi sư phụ một tiếng rồi rời khỏi cửa hàng.

Xe nhỏ Ngũ Lăng kia của tôi đang đậu cách cửa ra vào không xa.

Vừa lên xe là đã nhìn thấy con hồ ly nhỏ đã ở trên xe từ lâu, cũng không biết nó đi lên bằng cách nào, hiện tại đang cuộn tròn trên ghế dựa ở trong xe.

"Tiểu Mỹ, cô tới sớm nhỉ!" Tôi cười nói.

Nhưng Tiểu Mỹ chỉ nhướng mi: "Vô vị."

Nói xong liền nhắm mắt lại, ôm đầu ngủ tiếp.

Tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng tôi không tiếp tục giễu cợt bản thân mình nữa.

Sau đó, tôi lái xe đến ngã tư.

Lão Phong đã đợi sẵn ở đây, tôi lập tức vẫy tay với Lão Phong, cậu ta dập tắt tàn thuốc rồi lên xe.

Lão Phong liếc nhìn con hồ ly nhỏ, nhưng không nói gì.

“Ngoại trừ ba người chúng ta, còn có Từ Lâm Tĩnh.” Tôi nói.

“Chính là nữ đệ tử của phái Mao Sơn kia sao?” Lão Phong hỏi.

Tôi trực tiếp gật đầu: "Đúng vậy, chính là cô ấy! Dương Tuyết không có ở đây, chỉ có cô ấy có bùa nín thở, hơn nữa cô ấy cũng muốn đi cùng với chúng ta."

Lão Phong im lặng lắng nghe, cũng không phát biểu ý kiến.

Sau đó, chúng tôi lái xe vào trong nội thành và gặp được Từ Lâm Tĩnh đang đứng ở cổng trường đại học Thanh Thạch.

Từ Lâm Tĩnh cũng không nói hai lời, lập tức kéo đồ đạc lên xe.

“Ở trường chán muốn chết, vẫn là các anh thú vị hơn.” Từ Lâm Tĩnh vui vẻ nói.

Tôi cười: “Có mang theo bùa chú không?”.

"Mang rồi, khi nào đến nơi thì tôi sẽ lấy ra!"

Sau khi nói xong, Từ Lâm Tĩnh lại nhìn thấy Phong Tuyết Hàn ở ghế lái phụ.

Cô ấy trực tiếp vẫy tay với Phong Tuyết Hàn: "Hello anh trai nhỏ, anh tên gì! Tôi tên là Từ Lâm Tĩnh."

Từ Lâm Tĩnh rất hào phóng, Lão Phong liếc nhìn Từ Lâm Tĩnh thông qua kính chiếu hậu, hờ hững trả lời: "Phong Tuyết Hàn."

"Chà! Anh chính là Phong Tuyết Hàn! Lần trước Đinh Phàm có kéo anh đi cùng, chúng ta cũng đã chơi game với nhau, có nhớ không? Biệt danh của tôi là Tĩnh Tĩnh, tôi là phụ trợ của anh." Từ Lâm Tĩnh mang theo một tia kích động, giúp Lão Phong nhớ lại một số hồi ức.

Bình Luận (0)
Comment