Thi Muội (Dịch Full)

Chương 716

Chương 716 Chương 716

“Nhớ rõ, thật cùi bắp.” Lão Phong trả lời rất ngắn gọn.

Từ Lâm Tĩnh lại có vẻ rất cao hứng: "Tôi thấy thứ hạng của anh cao như vậy, tay nghề cũng không tệ, ngày sau lại kéo tôi nữa đi!"

Từ Lâm Tĩnh giống như một cái bánh bao biết nói, nói không ngừng.

Phong Tuyết Hàn buồn cười, khóe miệng hiện lên một nụ cười, sau đó đáp lại một chữ: "Được."

Từ Lâm Tĩnh lại cười "he he" một tiếng. Cùng lúc đó, cô ấy nhìn thấy con hồ ly nhỏ ở bên cạnh, sau đó giật mình rồi nói: "Oa, thật là một con mèo xinh đẹp!"

Nói xong, Từ Lâm Tĩnh muốn tiến tới ôm nó.

Kết quả, Tiểu Mỹ lại lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích, tôi là hồ ly, không phải mèo!"

Hành động đột ngột này khiến Từ Lâm Tĩnh giật mình.

Nhưng con hồ ly nhỏ không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt như đang ngủ.

Tuy nhiên, dù sao thì Từ Lâm Tĩnh cũng là đệ tử của phái Mao Sơn, vì vậy cô ấy nhanh chóng tỉnh táo lại và ổn định tâm trí: "Thật xin lỗi, hóa ra là Hồ tiên tử. Đinh Phàm, sao anh lại không nói cho tôi biết lần hành động này còn có Hồ tiên tử đi cùng chứ!”

Tôi cảm thấy có hơi bất lực, rõ ràng là cô không hỏi trước mà?

Sau đó, Từ Lâm Tĩnh là người duy nhất ở trong xe nói chuyện không dứt.

Nhưng có cô ấy ở đây, bầu không khí cũng không còn nặng nề giống như trước nữa.

Vì con đường này tương đối dài, cho nên mãi đến khi đồng hồ điểm năm giờ chiều, chúng tôi mới đến được một thị trấn nhỏ bên ngoài núi Lang Nha.

Tôi không biết tên của thị trấn này là gì, nhưng chúng tôi định ăn một bữa ở đây, sau đó đi bộ một đoạn đường, cố gắng đến gần phân đà của Mắt Quỷ trước nửa đêm, rồi lẻn vào.

Trong khi ăn, Tiểu Mỹ hóa thành hình người, là bộ dáng của một đại mỹ nữ.

Từ Lâm Tĩnh Nhìn thấy Hồ Mỹ xinh đẹp như vậy thì không ngừng khen ngợi.

Hồ Mỹ cũng là phụ nữ, cho nên cô ấy cũng thích được người khác khen mình xinh đẹp.

Hơn nữa Từ Lâm Tĩnh và Tiểu Mỹ, không có bất kỳ ân oán hay vướng mắc nào.

Dần dần, Hồ Mỹ và Từ Lâm Tĩnh trở nên thân thiết với nhau.

Hồ Mỹ từ nhỏ đã sống trên núi, cho nên không biết nhiều về xã hội loài người.

Hiện tại, Từ Lâm Tĩnh đang không ngừng giới thiệu với Hồ Mỹ một số điều mới lạ trong xã hội loài người, đặc biệt là phụ nữ loài người sử dụng mỹ phẩm, quần áo đẹp, hàng hiệu gì đó, thậm chí là còn lấy điện thoại ra, mở ra một trang nào đó rồi lập xem, sau đó còn muốn đưa đồ trang điểm mà cô ấy mang theo bên mình cho Hồ Mỹ dùng thử nữa.

Tôi và lão Phong nghe vậy thì không cảm thấy thú vị gì, còn đối với nhãn hiệu mỹ phẩm và quần áo gì đó thì chúng tôi cũng không cảm thấy có hứng thú, kết quả là người đẹp do hồ ly biến thành này lại bị hấp dẫn thật sâu.

Nếu để ở trong mắt chúng tôi thì chỉ cảm thấy rất khiếp sợ.

Dường như mỹ phẩm, quần áo đẹp, hàng hiệu gì đó có sức hấp dẫn đối với phụ nữ, không chỉ không phân biệt tuổi tác, mà còn không phân biệt chủng tộc...

*************************

Thái độ của Tiểu Mỹ đối với tôi và Lão Phong rất tệ, nhưng cô ấy và Từ Lâm Tĩnh ngày càng thân thiết hơn.

Trên đường đi, dưới sự tấn công từ những lời nói của Từ Lâm Tĩnh, cả hai không chỉ trở nên quen biết mà còn thỉnh thoảng cười đùa vui vẻ.

Không chỉ vậy, Từ Lâm Tĩnh còn mời Tiểu Mỹ đến trường của cô ấy chơi.

Mà Tiểu Mỹ cũng bắt đầu quan tâm đến những điều mới lạ mà Từ Lâm Tĩnh đã nói.

Dù sao Tiểu Mỹ cũng là một con hồ ly nhỏ sống trong núi, hơn nữa mới đắc đạo được mấy năm nay mới có thể hóa thân thành người.

Cô ấy biết rất ít về thế giới con người của chúng tôi, phần lớn những những gì mà cô ấy nghe được cũng từ những vị trưởng bối.

Bây giờ lại gặp phải Từ Lâm Tĩnh, dường như đã mở ra cho cô ấy những khao khát và tràn đầy ước mơ mà xã hội loài người của chúng tôi hướng tới.

Tất nhiên, điều này chỉ giới hạn trong phạm vi giữa cô ấy và Từ Lâm Tĩnh, Lão Phong và tôi hoàn toàn không thể chen lời vào.

Chỉ cần hai chúng tôi nói chuyện với Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ sẽ vung mặt không tốt về phía chúng tôi, giống như chúng tôi nợ cô ấy năm vạn tệ vậy.

Vì đang vội vã lên đường cho nên chúng tôi đã ăn gì đó ở trong thị trấn.

Sau đó là mở miệng hỏi người chủ nhà hàng về phương hướng đại khái của núi Lang Nha.

Ông chủ nhà hàng thấy chúng tôi đều mang ba lô, lúc này còn hỏi về việc muốn đi núi Lang Nha, cho nên không kìm được mà lên tiếng hỏi chuyện: “Các cậu muốn đi núi Lang Nha sao?”

"Hừm! Đúng rồi, chúng tôi dự định đi cắm trại ở đó!" Tôi cười nói, cải trang thành một du khách ba lô.

Nghe xong lời này, sắc mặt của chủ nhà hàng không tốt lắm, thậm chí còn lộ ra một chút kinh ngạc: "Người anh em nghe tôi, đừng đi, mấy người có thể đi chỗ khác cắm trại! Chỗ đó thì không thể đi được..."

Bình Luận (0)
Comment