Thi Muội (Dịch Full)

Chương 760

Chương 760 Chương 760

Nhưng còn những quỷ nô kia thì khác, gió lạnh rít gào, chỉ trong chốc lát đã có thể quấn lên người chúng tôi.

Chúng tôi chạy trên con đường mòn ở phía sau núi, còn phía sau lưng chúng tôi là đàn quỷ đang không ngừng đánh úp lại, hết đợt này rồi đến đợt khác không dứt.

Cũng may nơi này là đường mòn ở phía sau núi, cũng không có cấm chế của Tà giáo Mắt Quỷ, hơn nữa đạo hạnh của Mộ Dung Ngôn và mấy tên quỷ đầu lĩnh lại rất cao, vừa đánh vừa lui, cho nên mới có thể miễn cưỡng đối phó được.

Giờ này khắc này, chúng tôi đã tiến vào bên trong sương mù dày đặc, dẫn đến việc tầm nhìn của chúng tôi đã bị ảnh hưởng rất nhiều.

Chúng tôi cố gắng nhớ lại và tiếp tục chỉ đạo mọi người chạy về phía trước.

Một lúc sau, chúng tôi đã chạy đến một ngã ba đường.

Khi nhìn thấy ngã ba đường này, trong lòng tôi đột nhiên mừng rỡ, vội vàng nói với Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh: “Thi Muội, chính là chỗ này, chỉ cần chúng ta đi theo phía bên trái của ngã ba đường này, nhiều nhất là nửa giờ, là có thể rời khỏi núi Lang Nha, rời khỏi sương mù dày đặc này."

Mộ Dung Ngôn nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: "Quá tốt rồi. Quỷ nô mặc dù nhiều, nhưng phần lớn bọn chúng đều có một đặc điểm là không thể rời khỏi núi Lang Nha. Nếu đúng là như thế, vậy chúng ta sẽ lập tức bình an vô sự."

Mộ Dung Ngôn từng là đệ nhất chiến khôi của Tà giáo Mắt Quỷ, cho nên cô ấy biết rất rõ về đám quỷ nô của Tà giáo Mắt Quỷ này.

Hơn nữa, phân đà của Mắt Quỷ này vẫn luôn bị giám sát, cho nên đối với chút tin tức này, Mộ Dung Ngôn hiểu rõ như lòng bàn tay.

Đám người nghe vậy cũng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Thậm chí Lão Phong còn nói thẳng: "Nếu đã như vậy, vậy việc này càng không thể chậm trễ, chúng ta nhanh chóng lên đường đi! Đàn quỷ dường như lại đuổi kịp nữa rồi."

Sắc mặt của Lão Phong tái nhợt, vừa đỡ Tiểu Mỹ vừa nói.

Kết quả là cậu ấy vừa dứt lời, ở phía sau lưng đã vang lên một trận gào thét.

Âm thanh này cực kỳ lớn, truyền ra khắp núi rừng, ngay sau đó chính là cảnh tượng âm sát khí cuồn cuộn kéo đến.

Đột nhiên xung quanh xuất hiện rất nhiều bóng người, thứ đó chính là đám quỷ nô đang lần lượt tấn công.

Thấy vậy, trong lòng tôi lại trở nên căng thẳng.

Bây giờ thì hay rồi, vừa rồi mới đánh lui được một đợt nhóm quỷ, hiện tại lại tới nữa.

Mộ Dung Ngôn sầm mặt lại, rồi lại nhìn chung quanh, lập tức nói: "Bà bà, bà hộ tống bọn họ đi trước, chúng tôi sẽ ở phía sau đoạt hậu."

Nói xong, Mộ Dung Ngôn muốn rời đi.

Thấy vậy, tôi lập tức trở nên lo lắng, sau đó nói với Mộ Dung Ngôn: "Thi Muội."

Mộ Dung Ngôn nghe tôi gọi, theo bản năng mà quay đầu lại, lộ ra một chút khó hiểu mà nhìn về phía tôi.

Nhìn thấy điều này, tôi thực sự rất muốn nói một câu: Đi thôi, hai chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu.

Nhưng lời nói vừa đến bên miệng, tôi lại nuốt xuống.

Tôi tự mình biết rõ, lấy chút tu vi và chút đạo hạnh đấy của tôi, nếu tôi đi qua chỗ của Mộ Dung Ngôn thì không khác gì đưa bọn họ vào chỗ chết, cơ hồ chính là sẽ liên luỵ đến bọn họ.

Thế là tôi chuyển chủ đề, lại mở miệng nói: “Đi đường cẩn thận, về sớm một chút.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và câu nói này của tôi, Mộ Dung Ngôn chỉ cười khẽ một tiếng: “Yên tâm đi, bọn chúng không làm gì được tôi đâu!”

Nói xong, Mộ Dung Ngôn cũng không dừng lại, xoay người xông về phía nhóm quỷ vừa mới xuất hiện.

Hai quỷ đầu lĩnh là Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu đứng ở hai bên trái phải, còn có mấy quỷ đầu lĩnh khác mà tôi không biết, bọn họ lại lao vào bên trong đám quỷ thêm lần nữa.

Nhưng lần này, tôi rõ ràng đã nhìn thấy được một số bóng người mặc áo vàng và hai bóng người mặc áo đỏ.

Không cần nói cũng biết, bọn chúng chính là quỷ nô áo vàng và quỷ nô áo đỏ.

Đám người Mộ Dung Ngôn có thể dễ dàng đối phó với đám quỷ cấp áo vàng, nhưng cấp áo đỏ thì rất khó nói.

Bởi vì khoảng cách của cấp độ áo đỏ tương đối lớn, đạt đến cấp độ này, tu vi thấp nhất cũng đã là thực lực cấp Đạo Quân, thậm chí còn có thể đạt tới Đạo Tông đỉnh phong, thực lực bất phàm.

Tôi nhíu mày quan sát, trong lòng vẫn dâng lên cảm giác lo lắng không sao giải thích được.

Nhưng Mạc bà bà ở bên cạnh lại đột nhiên nói: "Cô gia, chúng ta đi thôi!"

Tôi nghiến răng nghiến lợi, có chút không nỡ mà nhìn về phía bóng lưng rời đi của Mộ Dung Ngôn, trong miệng phát ra một tiếng "Ừm": "Chúng ta đi..."

Nói xong chúng tôi lại chạy ra khỏi núi.

Đường núi quanh co, cho nên đường mòn của nó rất khó đi.

Mặc dù Mộ Dung Ngôn đã đoạn hậu ở phía sau lưng, nhưng vẫn có một số ít quỷ nô đã thoát ra khỏi vòng vây.

Mặc dù số lượng của đám quỷ này rất ít, nhưng nó vẫn mang đến cho chúng tôi rất nhiều rắc rối.

Chỉ mới nghe được một tiếng “gào” điên cuồng, mấy con quỷ nô đã giết tới.

Thấy vậy, Mạc bà bà trợn mắt, dùng quải trượng đầu rồng ở trong tay quét ngang một cái.

Bình Luận (0)
Comment