"Bang bang" hai tiếng, hai con quỷ nô lập tức bị đập bay ra ngoài.
Mọi chuyện còn chưa kết thúc, Mạc bà bà ở bên này vừa mới động thủ. Ở phía bên khác lại đột nhiên xông ra mấy con quỷ nô nữa.
“Mẹ nó!” Tôi gầm nhẹ một tiếng, sau đó giơ kiếm gỗ đào lên mà giết.
Bởi vì có viên thuốc phục hồi đặc biệt của Mạc bà bà, cho nên hiện tại tôi vẫn có thể duy trì hiệu quả chiến đấu ở mức độ nhất định.
Mà mấy tên quỷ hồn này chẳng qua chỉ là quỷ nô áo trắng, tu vi không hơn gì Đạo sĩ sơ kỳ, muốn làm đối thủ của chúng tôi thì còn kém xa.
Chúng nó lộ ra móng vuốt và răng nanh sắc nhọn, sau đó à bay về phía tôi.
Nhưng tôi đã động thủ không chút nương tay, sau khi vung một kiếm ra đã đánh trúng vào điểm yếu hại của bọn nó ...
************************
Trong nháy mắt, chúng tôi đã đánh nhau với mấy con quỷ nô.
Nhưng tôi vừa giao thủ không được mấy chiêu, Lão Phong và Từ Lâm Tĩnh đã chạy đến giúp đỡ.
Ba phía vây quanh, chúng tôi trực tiếp bao vây những con quỷ nô áo trắng lại.
Mặc dù mấy con quỷ nô hung hãn kia không sợ chết, nhưng lại không chịu nổi ba mặt vây công của chúng tôi.
Kết quả chỉ sau vài lần giáp mặt, bọn chúng đã bị kiếm của chúng tôi giết chết.
Vừa xử lý xong đám quỷ nô này, bên phía Mạc bà bà cũng kết thúc trận chiến.
Mạc bà bà quay đầu nói: "Chúng ta đi!"
Nói xong, chúng tôi tiếp tục chạy về phía trước, không ngừng gia tăng tốc độ, mà ở phía sau lưng chúng tôi cũng thỉnh thoảng xuất hiện mấy con quỷ nô.
Mặc dù sức uy hiếp của đám quỷ nô này đối với chúng tôi tạm thời không lớn, còn giúp chúng tôi nâng cao tinh thần, nhưng chúng tôi cũng không dám lơ là một chút nào.
Hành trình chỉ mất có nửa tiếng đồng hồ, nhưng chúng tôi lại mất khoảng năm mươi phút thì mới có thể trốn thoát.
Lúc chúng tôi chạy tới khu vực bên ngoài núi Lang Nha, sương mù cũng đã bắt đầu tiêu tán.
Mà chúng tôi còn phát hiện, những con quỷ nô đang đuổi theo chúng tôi ở phía sau, lúc này khi sương mù bắt đầu tan biến thì cũng đã ngừng đuổi theo.
Nói cách khác, chúng tôi đã trốn thoát thành công.
Những quỷ nô đó, trước mắt vẫn không thể rời khỏi sương mù.
Lúc này tôi mới bám vào một gốc cây lớn mà thở hồng hộc: "Hiện tại hẳn là an toàn rồi!"
Mạc bà bà liếc mắt nhìn xung quanh: "Hiện tại đúng là chúng ta đã rời khỏi núi Lang Nha, nhưng cũng không được lơ là cảnh giác. Bây giờ chúng ta còn phải gấp rút mà tiếp tục lên đường, rời khỏi nơi này càng xa càng tốt. Một khi thuốc ở trong cơ thể của mấy người mất đi hiệu lực, cần phải mất thêm một đoạn thời gian rất dài nữa thì mới có thể hồi phục lại được.”
Nghe Mạc bà bà nói như vậy, tất cả mọi người đều nhịn không được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Bọn họ đều cảm nhận được tình trạng thể chất của mình.
Chúng tôi đã cạn kiệt sức lực từ lâu, đạo khí của bản thân cơ hồ đã dùng sạch.
Chỉ sau khi nuốt viên thuốc đó thì chúng tôi mới có lại đạo khí, mới có lại sức mạnh.
Cái này giống như việc sử dụng tiềm lực vậy, một khi hiệu quả này trôi qua, phản phệ đương nhiên là rất lớn.
Còn kế hoạch hiện tại chính là, nhân lúc tác dụng của thuốc còn chưa biến mất hoàn toàn, cách tốt nhất là chạy tới thị trấn nhỏ trước, sau đó rời khỏi nơi này rồi đi đến bệnh viện để tiến hành trị liệu.
Chỉ có như vậy mới có thể coi là an toàn nhất.
Cho nên, sau khi chúng tôi nghỉ ngơi được một lúc thì lại tiếp tục lên đường.
Nơi này đã là khu vực bên ngoài núi Lang Nha, lộ trình từ đây tới trấn nhỏ của chúng tôi còn khoảng hai giờ lái xe.
Khi chúng tôi đến đây thì rất thận trọng, cho nên tốc độ còn tương đối chậm.
Nhưng bây giờ thì khác, bởi vì chúng tôi đã lao thẳng ra khỏi núi.
Hơn nữa do con đường đến đây chúng tôi đã khá quen thuộc, bây giờ quay lại đương nhiên sẽ nhanh hơn.
Hành trình hơn hai tiếng đồng hồ, dưới sự khát khao sống sót của chúng tôi, chỉ mất khoảng một tiếng hai mươi phút là đã chạy ra khỏi núi.
Tại thời điểm này, chúng tôi đã nhìn thấy trấn nhỏ ở phía xa.
Chỉ cần chúng tôi lại tăng thêm sức là có thể rời khỏi nơi này.
Mà tác dụng của thuốc ở trong cơ thể của chúng tôi cũng đã bắt đầu nhạt dần, cảm giác đau nhức ở trên người lại bắt đầu dần dần nổi lên.
Nhưng tất cả mọi người chỉ có thể cắn răng mới có thể kiên trì mà tiếp tục chạy về phía trước.
Cuối cùng, chúng tôi đã rời khỏi ngọn núi ở phía sau và chạy đến thị trấn nhỏ.
Chúng tôi vừa đặt chân đến trấn nhỏ thì ở phía xa đã có một bóng người đứng lên.
Người đó nhìn về phía chúng tôi, sau khi nhìn thấy bộ dạng của chúng tôi thì vội vàng chạy tới: “Đạo, đạo trưởng…”
Tôi nghe có người gọi thì lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Tôi phát hiện ra người đó không phải ai khác mà chính là La Nghệ, lão La, người đã dẫn đường cho chúng tôi vào ngày hôm qua.
Sau khi thấy người đó là Lão La, tôi mới thở nhẹ ra một hơi: "La, Lão La..."
Lão La thấy tất cả chúng tôi đều đang thở hồng hộc, người bê bết máu, khiến cho ông ta có chút kinh hãi: "Đinh, Đinh đạo trưởng, các người, cái này…”