Ăn cháo xong, tôi nằm trên giường bệnh ngủ tiếp.
Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ đến Mộ Dung Ngôn. Tôi không biết sau khi chúng tôi rời đi thì bọn họ có bị làm sao không, liệu bọn họ có an toàn trốn thoát không.
Mang theo tâm tình thấp thỏm không yên mà chìm vào giấc ngủ.
Cơ thể đã bị tiêu hao quá mức, cho nên sau khi chìm vào trong giấc ngủ này, tôi lại ngủ thêm một ngày nữa.
Nhưng khi tôi tỉnh dậy thì lại nghe được một tin tức tốt. Từ Lâm Tĩnh, Lão Phong và hồ ly nhỏ đều đã tỉnh lại.
Hồ ly nhỏ vốn không phải là con người, cho nên sau khi tỉnh lại đối với mọi thứ trong phòng bệnh đều rất tò mò, thậm chí còn suýt nữa làm người khác bị thương.
Cũng may sư phụ kịp thời xuất hiện, giải thích mọi chuyện, nếu không thì hậu quả nhất định rất nghiêm trọng.
Hiện tại tất cả mọi người đều đang ở lại bệnh viện để theo dõi, đại khái là phải mất thêm hai ngày nữa thì mới có thể xuất viện.
Hôm nay tôi đã có thể xuống giường đi lại, cả thể chất và tinh thần đều đã hồi phục rất tốt.
Khi tôi nhìn thấy Lão Phong và Từ Lâm Tĩnh, chúng tôi chào hỏi lẫn nhau, sau đó trò chuyện một lúc rồi mới quay trở lại phòng bệnh của mình.
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Hôm đó chúng tôi dậy thật sớm, bởi vì cảm giác sống ở trên giường bệnh này thực sự rất khó chịu.
Sáng sớm, chúng tôi nhờ sư phụ lo liệu thủ tục xuất viện trước, sau đó mới cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Từ Lâm Tĩnh không ở cùng một chỗ với chúng tôi, nói là mình sẽ quay trở lại trường học.
Chúng tôi chào tạm biệt nhau ở trước cổng, sau đó lái xe trở lại trấn Thanh Thạch.
Sau khi về đến thị trấn, tôi lại đi mua mấy con gà, để hồ ly nhỏ mang về miếu Thành Hoàng ăn.
Mà chúng tôi cũng trở về ngôi nhà của riêng mình để tĩnh dưỡng, nhưng vừa về đến nhà, tôi đã thắp nhang cho Thi Muội.
Đồng thời còn hướng về phía linh bài của Mộ Dung Ngôn nói: "Thi Muội, Thi Muội, cô đã bình an trở về chưa?"
Tôi nhìn chằm chằm vào linh bài của Mộ Dung Ngôn, chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
Sau khoảng vài giây, từ bên trong linh bài đột nhiên bùng phát ra một luồng âm khí.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Ngôn vang vọng ở bên tai của mình: "Tôi đã về rồi, Đinh Phàm, hiện tại anh đã cảm thấy ổn hơn chưa?"
Đột nhiên nghe được một câu trả lời như vậy, trong lòng tôi không khỏi có chút vui vẻ.
Mộ Dung Ngôn không bị làm sao thì tốt rồi, nhưng tôi lại theo bản năng mà sửng sốt một chút.
Vừa rồi Mộ Dung Ngôn gọi tôi bằng tên chứ không phải là "Tra nam chết tiệt", điều này rất hiếm thấy đối với một nữ khủng long bạo chúa như Mộ Dung Ngôn.
Nghĩ đến việc sau khi tôi đi đến núi Lang Nha một chuyến, có vẻ như hình tượng của tôi ở trong mắt của cô ấy đang không ngừng thay đổi.
Trong lòng tôi rất vui, tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và cô ấy, đang không ngừng kéo gần.
Tôi do dự một hồi mới mở miệng nói chuyện: "Ừ, tôi ở trong bệnh viện dưỡng thương mấy ngày, hiện tại đã không sao rồi. Nếu không thì tối nay tôi lại đến thăm cô, có được không?"
*******************
Tôi đang nói chuyện với Mộ Dung Ngôn ở trước linh bài, còn sư phụ đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, nhìn thấy cảnh này cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên.
Ông ấy không thèm để ý đến tôi, thậm chí còn bật TV lên.
Nhưng lời của tôi vừa dứt, Mộ Dung Ngôn đã vội vàng nói: "Không, không, không cần. Tôi không sao. Anh không sao là tốt rồi, dưỡng thương cho thật tốt đi, đợi đến khi thương thế tốt lên rồi thì lại tới đây gặp tôi!"
Giọng điệu của Mộ Dung Ngôn có chút luống cuống, như thể không muốn tôi chạy đến Mộ Dung phủ ở Quỷ Mã Lĩnh vậy.
Tôi sững người, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Nghe cô ấy nói như vậy, tôi cũng gật đầu đồng ý: "Thôi được! Vậy hôm khác tôi lại tới".
"Ừ! Cứ như vậy đi! Tôi cũng phải chuẩn bị đi bế quan đây." Thanh âm của Mộ Dung Ngôn lại vang lên.
Sau khi nói xong thì không còn tiếng động nào nữa.
Tôi nghĩ đối phương đã cắt đứt liên lạc với tôi.
Tiếp theo, tôi cắm nhang vào trong lư hương, rồi lại thắp nhang cho Hồ tộc, cảm ơn Hồ Mẫu đã cứu mạng.
Bên phía Hồ Mẫu vẫn không có ai phản hồi như thường lệ.
Sau khi thắp hương nến xong, sư phụ nói với tôi: “Xong chưa?”
"Xong rồi!"
"Vậy con nói cho sư phụ biết, rốt cuộc đã xảy chuyện gì vậy? Tại sao con lại muốn đi lấy cái Bích Lạc Thuỷ gì đó? Chẳng lẽ cô vợ trẻ kia của con thực sự đồng ý cho con đi sao?" Sư phụ hỏi thẳng.
Bởi vì ở trong bệnh viện, Độc đạo trưởng cũng ở đó cho nên những gì tôi nói ra có chút mơ hồ.
Bây giờ chỉ có hai thầy trò chúng tôi, cho nên sư phụ muốn làm rõ tình hình thực tế.
Tôi trực tiếp gật đầu.
Sau đó, tôi nói với sư phụ về tất cả những gì trước đây tôi chưa đề cập đến, tác dụng của Bích Lạc Thuỷ và lý do tại sao dù gặp phải bất cứ chuyện gì thì chúng tôi cũng phải đến cho bằng được núi Lang Nha, nói từng cái cho sư phụ nghe.
Sư phụ nghe xong thì không khỏi nhíu mày, thật lâu sau mới thở dài một hơi: "Haiz! Tiểu Phàm! Đây có lẽ là vận mệnh của con, xem ra cả đời này của con đã được chú định là phải dây dưa không rõ với bọn Tà giáo Mắt Quỷ này rồi."